Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: VỊ KHÁCH BẤT NGỜ

Sáng thứ Bảy. Tám giờ.

Lương Sam bị đánh thức, không phải bởi đồng hồ, mà bởi ánh nắng. Và bởi một sự im lặng kỳ lạ.

Kỷ Vũ, người thường sẽ ôm cô ngủ say sưa sau một đêm cuồng nhiệt, đã dậy.

Cô nghe tiếng cậu ta đang… nói chuyện với ai đó ngoài phòng khách. Giọng cậu ta, vô cùng lễ phép, thậm chí có chút run rẩy.

“Dạ… Cháu… Cháu là bạn của Lương Sam ạ.”

Bạn?

Lương Sam nhíu mày. Cô vơ vội chiếc áo choàng lụa, bước ra.

Phòng khách.

Mẹ cô, bà Lý Văn Tú, người đáng lẽ đang ở Tây Tạng, lại đang ngồi nghiêm nghị trên sô pha. Đối diện bà, Kỷ Vũ đứng thẳng tắp, hai tay đan lại phía trước, như học sinh tiểu học đang trả bài.

Và trên bàn, là mấy túi rau củ, trái cây bà vừa mua ở chợ sớm.

“Mẹ?”

Hai người đồng loạt quay lại.

Lý Văn Tú nhìn cô. Tóc tai rối bù. Chiếc áo choàng mỏng manh. Và quan trọng nhất, là những dấu vết đỏ tím, không thể che giấu, trên xương quai xanh của cô.

Bà Lý Văn Tú không phải kẻ ngốc. Bà nhìn con gái. Rồi bà quay lại nhìn cậu trai trẻ.

Cậu ta rất đẹp. Đẹp như một bức tượng. Nhưng còn quá trẻ.

Vành tai cậu ta, đỏ bừng.

“Lương Sam,” giọng mẹ cô, lạnh như băng. “Con… ‘bạn’ của con… có vẻ thân thiết nhỉ?”

Kỷ Vũ cúi gằm mặt.

Lương Sam, ngược lại, lại bình tĩnh đến lạ. Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh mẹ, khoác tay bà.

“Mẹ về sao không báo con một tiếng?”

“Báo?” Bà Lý Văn Tú gằn giọng. “Báo để con dọn dẹp ‘hiện trường’ à?”

“Mẹ.” Lương Sam thở dài. “Mẹ đừng làm cậu ấy sợ. Mẹ ăn sáng chưa?”

“Chưa!”

Lương Sam quay sang Kỷ Vũ. “Cậu đi nấu mì đi. Ba bát. Nấu ngon vào.”

“Dạ… Vâng…” Kỷ Vũ như được ân xá, vội vàng chạy vào bếp.

Lý Văn Tú nhìn theo bóng dáng cao lớn nhưng lúng túng đó. Bà quay sang con gái.

“Rốt cuộc là thế nào? Cái thằng nhóc đó là ai? Con quen nó bao lâu rồi?”

Bình luận

Để lại bình luận