Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: LỜI HỨA HAI NĂM

“Mẹ, mẹ bình tĩnh.” Lương Sam dựa đầu vào vai mẹ. “Mẹ làm gì mà dữ vậy?”

“Mẹ dữ?” Bà Lý Văn Tú đẩy con gái ra. “Con nhìn con đi! Ba mươi tuổi đầu rồi! Lại đi cặp kè với một thằng nhóc sinh viên! Con không thấy xấu hổ à? Cái thằng Dương Trác mẹ giới thiệu, tốt như thế…”

“Con không thích Dương Trác.” Lương Sam ngắt lời. “Con cũng nói với mẹ rồi. Con không có ý định kết hôn.”

“Không kết hôn?” Bà Lý Văn Tú như muốn tăng xông. “Vậy con định chơi bời với thằng nhóc đó đến bao giờ? Nó trẻ, nó không mất gì. Còn con? Vài năm nữa nó bỏ con, con thành bà cô già, lúc đó thì…”

“Mẹ.” Lương Sam nắm lấy tay mẹ, ánh mắt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Con không chơi bời.”

Bà Lý Văn Tú khựng lại.

“Cậu ấy,” Lương Sam liếc nhìn vào bếp, nơi Kỷ Vũ đang lóng ngóng thái hành. “Rất tốt.”

“Tốt? Một thằng nhóc sinh viên thì tốt cái gì?”

“Mẹ cho con hai năm.”

Lý Văn Tú sững sờ. “Hai năm?”

“Đúng. Hai năm nữa, cậu ấy tốt nghiệp. Nếu lúc đó, con và cậu ấy vẫn còn ở bên nhau. Và nếu cậu ấy… ngỏ lời. Con sẽ cân nhắc.”

Đây là lần đầu tiên Lương Sam nói về một “kế hoạch” tương lai có liên quan đến đàn ông.

Lòng bà Lý Văn Tú, dịu lại. Dù bà vẫn không ưng một cậu rể ít hơn con mình 9 tuổi, nhưng… ít nhất, nó là một tia hy vọng.

Ba bát mì được bưng ra. Rất thơm.

Bà Lý Văn Tú nhìn Kỷ Vũ. “Ngồi xuống đi.”

Bữa ăn sáng kỳ lạ nhất trong lịch sử bắt đầu.

“Cậu… Kỷ Vũ. Quê ở đâu?”

“Dạ, cháu ở Hà Nội ạ.”

“Bố mẹ làm gì?”

“Dạ, bố cháu là kỹ sư, mẹ cháu là giảng viên đại học ạ.”

Bà Lý Văn Tú nhướng mày. Gia đình cơ bản, trí thức. Không tệ.

“Cậu học trường nào? Năm mấy rồi?”

Kỷ Vũ thật thà trả lời từng câu. Cậu lễ phép, khiêm tốn, và rõ ràng là rất sợ bà.

Lương Sam ngồi bên cạnh, thản nhiên húp mì, thỉnh thoảng lại chọc một cái vào eo cậu dưới gầm bàn, khiến cậu giật nảy.

Đến khi bà Lý Văn Tú đứng dậy, chuẩn bị ra về, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Bà kéo con gái ra một góc. “Thằng bé này… nhìn cũng được. Ngoan. Nhưng còn trẻ quá. Con phải cẩn thận đấy. Đừng để nó lừa.”

“Mẹ,” Lương Sam cười. “Mẹ nghĩ con gái mẹ dễ bị lừa thế à?”

Bà Lý Văn Tú nhìn con gái. “Ừ. Nhất là khi con yêu.”

Bình luận

Để lại bình luận