Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: LẠNH VÀ NÓNG

Nụ hôn đó là một lời nguyền.

Tô Nhuyễn trở về nhà, nhưng tâm trí cô vẫn ở lại căn phòng net ẩm mốc. Cảm giác về môi anh, về lưỡi anh, về câu nói “Em là của anh”, cứ lặp đi lặp lại.

Nhưng ngày hôm sau, Kha Tùng Ứng không xuất hiện.

Và ngày hôm sau nữa.

Anh biến mất.

Chỗ ngồi bên cạnh cô lại trống. Những lời thì thầm lại bắt đầu râm ran.

“Sao rồi? Bị Ứng ca ‘đá’ rồi à?”

“Chắc ‘chơi’ chán rồi. Đồ mù.”

“Tao đã nói mà. Nó chỉ là món đồ chơi qua đường thôi.”

Tô Nhuyễn cúi gằm mặt. Nỗi sợ hãi cũ quay lại, còn lớn hơn gấp bội. Cô không chỉ sợ bị bắt nạt. Cô sợ… bị bỏ rơi.

Đến ngày thứ ba, khi cô đang run rẩy nhặt cuốn sách bị ai đó cố tình gạt rơi, một bàn tay đã nhặt nó lên trước.

Mùi Coca.

“Làm rơi đồ à, bạn cùng bàn?”

Cô ngẩng phắt lên. Kha Tùng Ứng. Anh đứng đó, vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng dưới mắt có quầng thâm.

Anh đặt sách lên bàn cô. Rồi anh đi thẳng về chỗ mình, gục xuống, ngủ. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Buổi trưa, anh lôi cô lên sân thượng.

“Em giận à?”

“Không.”

“Nói dối.” Anh dồn cô vào tường. “Anh bận. Ba anh gọi về. Có chút việc.”

“Em không quan tâm.”

“Nói dối.” Anh cười. Anh vươn tay, nhưng không phải để hôn. Anh chạm vào… ngực cô.

“A!”

Cô hoảng hốt, nhưng không phải là sự hoảng sợ như lần trước.

“Đừng…”

“Em lớn hơn anh nghĩ,” anh nói thản nhiên, tay vẫn để trên ngực cô, qua lớp áo đồng phục. “Mềm.”

“Kha Tùng Ứng!” Cô xấu hổ đến phát khóc. “Anh… anh là đồ lưu manh!”

Anh nhíu mày. “Lưu manh? Anh chỉ đang… kiểm tra ‘vợ’ của anh thôi.”

Anh cúi xuống, định hôn.

Tô Nhuyễn quay mặt đi. Nước mắt bắt đầu rơi. Cô lại run. Anh… anh cũng giống như những kẻ khác.

Sự run rẩy của cô, không phải là hưng phấn. Là sợ hãi.

Kha Tùng Ứng sững lại.

Anh nhận ra. Anh lại dọa cô sợ. Anh lại làm cô nhớ đến những chuyện không hay.

Anh buông tay, lùi lại, vò đầu.

“Chết tiệt! Anh xin lỗi! Anh… anh không cố ý… Anh chỉ…” Anh không biết giải thích thế nào. Anh chỉ quen dùng hành động.

“Anh là thằng khốn! Tổ tông, em đừng khóc!” Anh cuống lên. “Anh sai rồi! Anh đảm bảo! Sau này em không cho phép, anh tuyệt đối không chạm vào!”

Anh luống cuống lau nước mắt cho cô. “Nín đi. Anh đưa em đi ăn kem, chịu không?”

Tô Nhuyễn nấc lên, nhìn anh qua màn nước mắt (dù cô không thấy).

Cô bỗng nhiên cảm thấy… bụng dưới co thắt lại. Một cảm giác ẩm ướt, khó chịu.

“Em… em…” Mặt cô tái đi.

“Sao vậy? Đau bụng à?”

“Em… em phải về nhà.” Cô nói, giọng hốt hoảng. “Ngay lập… tức.”

Kha Tùng Ứng không hiểu gì, nhưng thấy vẻ mặt cô, anh cũng hoảng. Anh cõng cô chạy xuống cầu thang, bắt một chiếc taxi.

Lúc ở nhà, cô vào toilet, rồi đi ra, mặt vẫn tái mét.

“Em bị sao?”

Cô cắn môi. “…Không có gì.”

Anh không tin. Anh nhìn vào sọt rác. Anh thấy… giấy.

Và… màu đỏ.

Anh đứng hình.

“Em…?”

Tô Nhuyễn xấu hổ, vội vàng đóng cửa toilet.

Kha Tùng Ứng đứng ngoài cửa, gãi đầu. Rồi anh đi ra ngoài. Một lát sau, anh quay lại, ném cho cô một bịch đen qua khe cửa.

“Dùng tạm đi.”

Tô Nhuyễn mở ra. Là băng vệ sinh.

Mặt cô đỏ bừng. Anh ta…

Cát Ngạn, người vừa bị Ứng ca bắt đi mua “thứ quỷ quái đó” ở siêu thị, đứng ở đầu ngõ, thở dài. Anh Ứng của hắn, thật sự là điên rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận