Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: TRẬN TUYẾT ĐẦU TIÊN (VÀ BÓNG RỔ)

Kha Tùng Ứng vừa tháo băng gạc xong, việc đầu tiên anh làm là trốn viện.

Anh không về nhà. Anh đến trường.

Đó là tiết Thể dục. Sân trường ồn ã. Nhưng anh không quan tâm. Anh đi thẳng lên ban 1.

Cả lớp đang ở ngoài. Chỉ có cô.

Cô đang ngồi bên cửa sổ, “nhìn” ra ngoài. Mảnh vải che mắt hôm nay màu trắng tinh.

Anh đứng ở cửa sau, nhìn cô.

Anh đi vào, không một tiếng động. Anh đặt một chai Coca lạnh lên bàn cô.

Cô giật mình, rụt tay lại.

“Là anh.”

“Anh… trốn viện à?” Cô hoảng hốt. “Vết thương…”

“Lành rồi.” Anh ngồi xuống chỗ của mình, bên cạnh cô. “Đi. Ra ngoài.”

“Em không đi. Em phải…”

“Hôm nay không học.” Anh kéo tay cô. “Hôm nay, anh muốn cho em xem cái này.”

Anh kéo cô ra sân bóng rổ.

“Em không thấy…”

“Thì cảm nhận.”

Anh kéo cô ra giữa sân. Gió lạnh.

“Kha Tùng Ứng, em lạnh.”

“Chờ một chút.” Anh ngửa mặt lên trời. “Nhìn kìa.”

“Nhìn gì?”

“Tuyết,” anh thì thầm. “Tuyết đang rơi.”

Tô Nhuyễn sững sờ. Tuyết? Ở đây?

Cô biết anh đang nói đùa.

“Anh không đùa.” Anh nắm lấy tay cô, ngửa ra. “Cảm nhận đi.”

Cô cảm nhận được. Một cái gì đó, nhẹ bẫng, lạnh buốt, rơi vào lòng bàn tay cô. Rồi tan ra.

“Là… là tuyết thật…” Cô run rẩy. Một hiện tượng kỳ diệu.

“Nó màu trắng,” anh thì thầm bên tai cô. “Nó rơi chậm lắm. Giống như… tro bụi từ thiên đường.”

Cô ngửa mặt lên trời. Cô không thấy. Nhưng cô cảm nhận được. Những bông tuyết lạnh, chạm vào má cô, rồi tan chảy.

Hòa lẫn với… nước mắt của cô.

“Người ta nói,” anh siết chặt tay cô. “Nếu cùng nhau ngắm trận tuyết đầu tiên, hai người sẽ ở bên nhau… mãi mãi.”

Anh quay mặt cô lại. Anh hôn cô.

Nụ hôn của họ, lạnh vị tuyết, nhưng nóng bỏng khao khát.

Giữa sân trường vắng, dưới màn tuyết đầu mùa kỳ diệu, họ hôn nhau.

Tuyết ngừng rơi. Anh buông cô ra.

“Bây giờ,” anh nhặt quả bóng rổ. “Học.”

Anh lại đứng sau lưng cô, ôm cô. “Vỗ bóng đi.”

Tay anh, đè lên tay cô. Họ cùng nhau vỗ bóng. “Bịch… bịch…”

“Em làm được rồi!”

“Giỏi.” Anh ôm cô, nhấc bổng lên. “Ném đi!”

Anh hướng tay cô về phía rổ. Cô ném.

Cô nghe thấy. Một tiếng “soạt” rất nhẹ.

“Vào rồi!” Anh hét lên, xoay cô một vòng.

Cô cười. Tiếng cười của cô, trong trẻo, vang vọng cả sân bóng.

Hôm đó, cô không chỉ học được cách chơi bóng rổ. Cô học được cách tin vào phép màu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận