Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: GIAO ƯỚC CỦA MÙA HÈ

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, cũng là ngày đầu tiên của khóa học bù.

Nhưng Kha Tùng Ứng không đưa cô đến trường. Anh chở thẳng cô về nhà anh.

“Hôm nay… chủ nhật,” anh nói dối. “Không học.”

“Vậy… em về.”

“Về đâu?” Anh bế thốc cô lên, đá cửa đóng sầm, ném cô xuống chiếc sô pha mềm mại. “Em nói rồi. Hè là của anh. Em là phần thưởng của anh.”

Anh không cho cô cơ hội phản kháng. Anh như một con thú bị bỏ đói quá lâu.

Áo sơ mi của cô bị xé toạc, cúc áo văng tung tóe. Anh vùi mặt vào ngực cô, qua lớp áo lót ren đen, cắn mút.

“Ưm… Kha Tùng Ứng… từ từ…”

“Không từ từ được!” Anh gầm gừ, kéo tuột chiếc áo lót vướng víu. Đôi gò bồng đảo no đủ, trắng nõn, bật ra, rung rinh. Anh ngậm lấy một bên, đầu lưỡi quấn quýt lấy hạt đậu nhỏ, vừa liếm vừa cắn, tay kia xoa nắn bên còn lại, day vò đến biến dạng.

Tô Nhuyễn cong người, rên rỉ. “Anh… anh nói… chỉ… chỉ hôn…”

“Anh nói dối đấy.” Anh ngẩng lên, mắt đỏ ngầu. Anh kéo váy cô lên. “Anh muốn em. Ngay bây giờ.”

Quần lót của cô bị xé toạc. Anh tách hai chân cô ra.

“Em ướt rồi,” anh cười. “Em cũng muốn, đúng không?”

Anh không dùng bao. Anh không kịp. Anh chỉ muốn lấp đầy cô.

“Không… không… dùng…”

“Lần này thôi.” Anh thúc mạnh.

“AAAAAAAA!”

Cô thét lên. Anh đâm vào quá sâu, quá mạnh. Khoái cảm và đau đớn hòa lẫn, xé toạc tâm trí cô.

Anh bắt đầu di chuyển.

Chiếc sô pha rung lên bần bật. Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc của anh, tiếng rên nức nở của cô, và tiếng da thịt va chạm òm ọp, dâm mĩ.

Anh lật cô lại, bắt cô quỳ. Anh thúc từ phía sau, mái tóc dài của cô xõa tung, bay lượn theo từng cú dập. Anh nắm tóc cô, kéo ngửa cổ cô ra sau.

“Nhìn anh,” anh ra lệnh, dù biết cô không thấy. “Cảm nhận anh!”

Anh đâm, như muốn đóng cọc cô vào sô pha. Cô khóc. Cô không biết mình khóc vì đau hay vì sướng. Cô chỉ biết, cô đang tan chảy.

Anh cắn vào vai cô. “Nói! Em là của ai?”

“Của… của anh… A… Sâu quá… chậm… chậm lại…”

“Không chậm!”

Anh gầm lên, thúc mạnh thêm chục cái, rồi bắn vào sâu bên trong cô.

Cả hai cùng gục xuống. Tô Nhuyễn mệt lTô Nhuyễn mệt lả. Cô không thể cử động. Chân cô mềm nhũn. Lúc cô cố đứng dậy để vào toilet, cô ngã khuỵu xuống sàn.

“Mẹ kiếp.” Kha Tùng Ứng vội bế cô lên. Anh bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn nước ấm.

Anh tự tay tắm rửa cho cô. Anh lau sạch tinh dịch, lau sạch mồ hôi.

Cô ngồi trong bồn, xấu hổ, nhưng không còn sức phản kháng.

“Thấy chưa,” anh cười. “Yếu. Phải ‘luyện tập’ thêm.”

“Không… không có lần sau.” Giọng cô khàn đi.

“Có chứ.” Anh hôn lên trán cô. “Nhưng em phải có điều kiện.”

Anh ngồi trên thành bồn, nhìn cô. “Em ra điều kiện đi. Anh làm hết. Làm xong, em phải cho anh.”

Tô Nhuyễn nhìn về phía anh. “Làm… làm xong mười tờ giấy kiểm tra. Và một quyển bài tập.”

“Chỉ thế thôi à?” Anh nhướng mày. “Nếu tối nay anh làm xong,” anh cúi xuống, thì thầm. “Thì ngày mai, anh ‘làm’ em tiếp, được không?”

Tô Nhuyễn hoảng sợ. “Không! Hai mươi tờ! Hai quyển!”

Anh cười phá lên. “Được. Hai mươi tờ. Em chờ đấy, tiểu tổ tông.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận