Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: HƠI ẤM BÌNH MINH

Tô Nhuyễn tỉnh giấc.

Không phải vì tiếng ồn, mà vì một cú thúc nhẹ từ bên trong.

Cô mở mắt. Căn phòng ngủ ngập trong ánh sáng ban mai dịu nhẹ, lọc qua lớp rèm lụa màu kem. Không khí thoang thoảng mùi gỗ đàn hương và mùi cà phê mới pha. Đây không phải là căn phòng trọ chật hẹp, cũng không phải căn nhà ngột ngạt của ba mẹ. Đây là nhà của họ.

Cô đưa tay lên, xoa nhẹ lên vòm bụng đã nhô cao.

“Ngoan nào,” cô thì thầm. “Đừng quậy nữa. Cho mẹ ngủ thêm chút.”

Cô vừa mơ một giấc mơ rất dài. Một giấc mơ tái hiện lại mười năm qua. Cô mơ thấy sân trường Nhị Trung, thấy vị mặn của nước mắt, thấy cái lạnh của sân thượng bệnh viện. Rồi cô mơ thấy giảng đường đại học A , thấy mình đứng trên bục, nói về những tổn thương. Cô mơ thấy Kha Tùng Ứng, không còn là cậu thiếu niên gầy gò, bất cần, mà là một người đàn ông mặc âu phục, đứng dưới khán đài, nhìn cô.

Giấc mơ chân thật đến mức, khi tỉnh dậy, cô vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc lá và Coca quen thuộc.

“Em dậy rồi à?”

Một vòng tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy cô. Hơi ấm của anh, và mùi hương của anh, lập tức kéo cô về thực tại.

Kha Tùng Ứng vùi mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu. Anh không còn hút thuốc, nhưng mùi hương nam tính của anh vẫn vậy.

“Con nó lại đá em à?” Anh đặt bàn tay thô ráp, chai sần của mình lên bụng cô. “Thằng nhóc này, chưa ra đời đã không để ba nó yên.”

“Sao anh biết là con trai?”

“Con gái thì phải dịu dàng như em.” Anh hôn lên vai cô. “Chỉ có con trai mới phá phách giống anh.”

Tô Nhuyễn bật cười. Cô xoay người, trong vòng tay anh. Dù không thấy, cô vẫn “nhìn” anh bằng cả tâm trí. Anh của hiện tại, trưởng thành, điềm tĩnh. Vết sẹo sau gáy năm nào đã mờ, ẩn dưới mái tóc cắt ngắn.

“Hôm nay em lại phải đi diễn thuyết à?” Anh hỏi, tay vô thức xoa xoa lưng cô.

“Vâng. Trường Đại học Sư phạm. Họ chờ lâu lắm rồi.”

“Đừng đi,” anh thì thầm. “Ở nhà với anh. Bụng to thế này, anh lo.”

“Em không sao. Em quen rồi.”

“Anh không quen.” Giọng anh trầm xuống. “Mỗi lần em bước lên bục, anh đều sợ. Sợ em mệt, sợ em vấp ngã.”

“Kha Tùng Ứng,” cô mỉm cười, vươn tay sờ lên khuôn mặt anh, “Em không phải làm bằng thủy tinh.”

“Em còn quý hơn thủy tinh.” Anh bắt lấy tay cô, hôn vào lòng bàn tay. “Hay là… em chờ sản phẩm của anh ra mắt đã. Nó sẽ là đôi mắt của em. Em có thể thấy được khán giả, thấy được… anh.”

“Em không cần thấy.” Cô áp mặt vào ngực anh. “Em chỉ cần nghe. Em nghe thấy tiếng tim anh. Thế là đủ.”

Anh siết cô chặt hơn. Tình yêu của họ, không còn là sự chiếm đoạt điên cuồng của tuổi trẻ. Nó là hơi ấm, là sự tin tưởng, là ngôi nhà.

“Được rồi,” anh đầu hàng. “Nhưng phải để Cát Ngạn đưa đi. Và phải mang theo ghế dựa. Không được đứng quá lâu.”

“Tuân lệnh, ông chủ Kha.”

“Biết vậy là tốt.” Anh cười. “Giờ thì… ‘tiểu gia hỏa’ đã yên. Chúng ta… ‘vận động’ một chút trước khi ăn sáng nhé?”

“Anh!”

Bình luận

Để lại bình luận