Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời đề nghị trong bóng tối
Câu hỏi của Lăng Thiệu như một nhát dao, rạch toang màn sương mỏng manh của cơn say. Thư Tâm sững sờ, cơn men dường như tan biến, chỉ còn lại sự trần trụi và nhục nhã.
“Anh…” Cô lắp bắp, cố kéo lại vạt áo mỏng.
Lăng Thiệu không lặp lại. Anh chỉ đứng đó, cao lớn như một ngọn núi, ánh mắt anh trong đêm tối còn sáng hơn cả ngọn đèn đường phía xa. Đó là một ánh mắt không phán xét, không giễu cợt, chỉ đơn thuần là nhìn thấu.
Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn cả một lời mắng nhiếc. Nó xoáy sâu vào tâm can cô, lôi ra hết thảy những u uất, những khát khao thầm kín mà cô đã cố chôn vùi suốt năm năm qua. Gánh nặng của gia đình chồng, sự mệt mỏi của Đức Hải, sự tẻ nhạt của chính cuộc đời mình… tất cả vỡ òa.
Cô bật khóc, không còn là tiếng nức nở âm thầm trong đêm, mà là tiếng khóc vỡ vụn của một người đã chịu đựng quá giới hạn.
“Đúng! Anh nói đúng đấy!” Cô gần như gào lên, nước mắt nhòe đi mọi thứ. “Tôi không say! Tôi… tôi chỉ muốn một cái gì đó khác! Tôi muốn… sống!”
Cô muốn cảm nhận một điều gì đó, bất cứ điều gì, miễn không phải là sự chết mòn này.
Lăng Thiệu vẫn đứng yên. Trong bóng tối, cô không thấy được nét mặt anh, chỉ nghe thấy giọng anh, trầm và dứt khoát.
“Vậy thì đi với tôi.”
Anh không hỏi thêm. Anh không cần. Anh quay người, và Thư Tâm, như một người mộng du, lau vội nước mắt, bước theo anh.
Khách sạn nằm ngay cạnh quán bar. Ánh đèn vàng vọt, sang trọng nhưng lạnh lẽo. Anh lấy thẻ phòng chỉ trong vài giây, không một lời thừa thãi. Cô đi theo anh vào thang máy, không dám nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Cửa phòng mở ra. Một không gian tối mờ, chỉ có ánh sáng từ thành phố hắt vào qua khung cửa kính lớn.
Thư Tâm đứng sững ở cửa. Hơi lạnh của điều hòa phả vào làn da nóng hổi của cô.
“Tống Văn…” Cô buột miệng, cái tên như một lời nguyền kéo cô về thực tại. “Cô ấy là bạn tôi. Anh là chồng cô ấy…”
“Vào đi, Thư Tâm.” Giọng anh không có chút do dự. “Cô đã chọn rồi.”
Anh không kéo cô. Anh chỉ đứng đó, chờ cô tự mình bước qua ranh giới.
Và cô đã bước qua.
Tiếng “cạch” khô khốc của cánh cửa đóng lại sau lưng cô cũng là tiếng một thứ gì đó trong cô vỡ nát.
Cô chưa kịp định thần, anh đã áp cô vào cánh cửa. Anh không hôn cô ngay. Anh chỉ đứng thật gần, vây hãm cô bằng hơi thở nóng rực, bằng mùi mồ hôi nam tính nồng đượm sau khi chạy bộ. Cô có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh đang phập phồng, cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ anh.
“Cô muốn sống,” anh thì thầm, hơi thở phả vào vành tai nhạy cảm của cô, “Vậy thì đêm nay, đừng nghĩ đến bất kỳ ai khác.”
Và rồi anh hôn cô.
Đó không phải là một nụ hôn. Đó là một sự xóa bỏ. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, thô bạo, như muốn xóa đi dấu vết của gã đàn ông xa lạ kia, xóa đi sự tồn tại của Đức Hải, xóa đi cả cái tên Tống Văn đang lơ lửng giữa họ.
Cô run rẩy. Lý trí gào thét “không được”, nhưng cơ thể cô lại tan chảy. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cô mới được chạm vào, được khao khát một cách mãnh liệt đến thế?
Bàn tay anh luồn vào trong tóc cô, giữ chặt. Bàn tay kia không chút do dự, lướt dọc bên sườn cô, qua lớp váy mỏng, dừng lại ở eo. Cái nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải, như một luồng điện giật.
Anh kéo váy cô lên. Cô nín thở, xấu hổ và hoảng sợ, nhưng không hề kháng cự. Làn da đùi mát lạnh của cô tiếp xúc với không khí, rồi lập tức nóng bừng lên khi bàn tay thô ráp của anh chạm vào. Anh kéo tuột mảnh vải mỏng manh cuối cùng, vứt nó xuống sàn.
“Bao lâu rồi… em chưa được là chính mình?” Giọng anh khàn đặc, bàn tay bắt đầu di chuyển, khám phá.
Cô không trả lời. Cô chỉ thở dốc, dựa vào cánh cửa. Cô cảm nhận được ngón tay anh, thô ráp nhưng dứt khoát, chạm vào nơi sâu kín nhất. Cô ướt át. Một sự thật đáng xấu hổ, nhưng cũng đầy kích thích. Cơ thể cô đã phản bội lý trí của cô từ lâu.
Anh khẽ cười, một tiếng cười trầm, đắc thắng. “Cơ thể em thành thật hơn em.”
Anh không chờ đợi thêm. Anh ép cô vào cánh cửa, và lấp đầy cô.

Bình luận

Để lại bình luận