Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thực tại và cơn ám ảnh
Cả hai mặc lại quần áo, trở về căn hộ của Tống Văn như hai kẻ trộm vừa thực hiện một vụ cướp thế kỷ. Đã gần nửa đêm.
Bên trong, Tống Văn đang đắp mặt nạ, ngồi trên ghế mát-xa xem phim. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cô ấy một cách kỳ dị.
“Ồ, hai người chạy bộ cùng nhau à?” Tống Văn uể oải hỏi, không nhận ra sự khác biệt.
Thư Tâm giật bắn mình. “Không… không có. Mình… đi dạo.” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt bạn. Toàn thân cô vẫn còn run rẩy, và cô sợ Tống Văn sẽ ngửi thấy mùi của Lăng Thiệu trên người mình.
“Mắt cậu sao đỏ thế?” Tống Văn lột miếng mặt nạ ra, ném vào thùng rác. “Lại khóc vì chuyện tiền bạc ở nhà à?” Cô thở dài thườn thượt. “Mình đã nói rồi. Chồng cậu như thế… Haizz. Thôi, cần tiền thì nói. Mai mình cho mượn một vạn.”
Tống Văn đứng dậy, vỗ vai Thư Tâm: “Chồng ơi, lấy cho em cốc nước.” Cô gọi với vào phòng ngủ, nơi Lăng Thiệu vừa đi vào.
“Biết rồi.” Giọng anh vọng ra, bình thản đến đáng sợ.
“Cậu thấy đấy,” Tống Văn lại quay sang Thư Tâm, “Chồng mình tốt thật, nhưng đôi khi cũng lười. Mà thôi, cái gã chồng vô dụng của cậu…”
Tống Văn tiếp tục lải nhải. Thư Tâm cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. Sự ghen tị, tội lỗi, xấu hổ, và một chút đắc thắng bí mật… tất cả hòa trộn lại. Cô vội vã viện cớ mệt, trốn về phòng, khóa trái cửa.
Đêm đó, cô không thể ngủ. Mỗi lần nhắm mắt lại, cô lại cảm nhận được hơi ấm của anh, sự thô bạo của anh, và tiếng anh thì thầm bên tai.
Bên phòng ngủ chính, Tống Văn đã ngáy đều. Lăng Thiệu nằm bên cạnh, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà.
Anh không thể ngủ được.
Hình ảnh của Thư Tâm cứ quay cuồng trong đầu anh. Làn da ướt át của cô, tiếng rên rỉ bị kìm nén, sự non nớt và cả sự táo bạo bất ngờ. Và trên hết, là tiếng cô gọi anh: “Chồng ơi…”
Anh thấy cơ thể mình lại nóng lên. Khốn kiếp.
Anh nhẹ nhàng trở dậy, cố không gây ra tiếng động, đi về phía phòng tắm. Anh cần một vòi nước lạnh.
Khi anh đẩy cửa, ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng tắm vẫn sáng.
Thư Tâm đang ngồi trên bồn cầu, vừa mới đi vệ sinh xong. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng. Thấy anh, cô giật mình, vội vàng kéo vạt áo che chân.
“Anh…”
Lăng Thiệu không nói gì. Anh bước vào, khóa trái cửa.
Anh đứng trước mặt cô, hơi thở nặng nề. Cơ thể anh căng cứng.
Cô ngước nhìn anh, hoảng sợ.
Anh không cần nói. Anh chỉ nhìn cô. Anh cúi xuống, chống hai tay lên tường hai bên cô, vây cô lại. “Tôi không ngủ được.”
Cô bất động, bị choáng ngợp bởi sự liều lĩnh của anh. Họ đang ở trong nhà của Tống Văn!
Anh dứt ra, trán tựa vào trán cô. “Giúp tôi.”
Đó là một lời thỉnh cầu, nhưng cũng là một mệnh lệnh không thể chối từ.

Bình luận

Để lại bình luận