Chương 54

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 54

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bát Mì Của Kẻ Thua Cuộc
Cơn thịnh nộ qua đi, chỉ còn lại sự trống rỗng. Tống Văn khóc đến kiệt sức.
Thư Tâm, sau vài phút chết lặng, đã bình tĩnh trở lại. Cô không gào thét, không đánh trả. Cô chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Văn.
Cô không nói gì. Cô chỉ đưa cho Tống Văn một gói khăn giấy.
Tống Văn ngẩng lên, nhìn cô ngạc nhiên. Cô ta đã chuẩn bị cho một cuộc ẩu đả, nhưng không phải cho sự im lặng này.
“Sao mày không chửi tao?” Tống Văn khàn giọng hỏi.
“Chửi rồi cậu có trả lại đồ cho em không?” Thư Tâm đáp, giọng mệt mỏi.
Cô đứng dậy, quay vào nhà. Cô bắt đầu nhặt những mảnh vỡ thủy tinh.
Tống Văn lảo đảo đi theo sau, nhìn Thư Tâm lặng lẽ thu dọn chiến trường.
“Đừng dọn nữa!” Tống Văn hét lên. “Tao đến đây không phải để xem mày đóng kịch!”
Thư Tâm dừng tay. “Vậy cậu đến để làm gì?”
Tống Văn sụp đổ. Cô ta ngồi bệt xuống sàn, giữa đống serum và nước hoa lênh láng. “Thư Tâm… tao xin mày… Mày nói với anh ấy đi. Mày có được người rồi, mày trả lại cái danh phận cho tao đi… Tao không cần gì cả, chỉ cần không ly hôn… Bố mẹ tao sẽ giết tao mất…”
Sự kiêu ngạo đã biến mất, chỉ còn lại một kẻ đáng thương đang cố bám víu vào địa vị xã hội của mình.
Thư Tâm nhìn cô ta hồi lâu. Rồi cô đứng dậy, đi vào bếp.
Tống Văn tưởng cô bỏ đi, nhưng vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bật bếp.
“Mày làm gì vậy?”
“Cậu ăn gì chưa?” Thư Tâm hỏi, không quay đầu lại.
“Tao… tao chưa ăn gì từ hôm qua…” Tống Văn nức nở.
Mười phút sau, Thư Tâm bưng ra một tô mì trứng nóng hổi. Đơn giản, nhưng thơm phức. Cô đặt tô mì lên chiếc bàn trà duy nhất còn sạch sẽ.
“Ăn đi. Rồi về.”
Tống Văn nhìn tô mì, rồi nhìn Thư Tâm. Cô ta gào lên. “Mày… mày bố thí cho tao à?”
“Không,” Thư Tâm nói. “Tô mì này không giải quyết được gì cả. Nhưng dạ dày của cậu không có lỗi.”
Tống Văn run rẩy cầm đũa. Cô ta đói. Đói đến lả đi. Cô ta gắp một đũa mì, đưa lên miệng.
Và rồi, cô ta òa khóc.
Cô ta vừa ăn, vừa khóc như một đứa trẻ. Nước mắt rơi lã chã vào bát mì. Cái ấm áp của thức ăn, trớ trêu thay, lại là thứ đánh gục cô ta.
“Tao biết… tao biết…” cô ta lẩm bẩm qua tiếng nấc. “Ngay từ đầu tao đã thua. Lăng Thiệu chưa bao giờ ăn đồ tao nấu. Anh ta… anh ta chỉ thích loại đàn bà biết hầu hạ như mày…”
Thư Tâm ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn bạn mình. “Cậu nói sai rồi, Tống Văn. Anh ấy không cần người hầu hạ. Anh ấy chỉ cần một người… thật lòng.”
Tống Văn ngừng ăn. Cô ta đã hiểu. Cô ta đã thua hoàn toàn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận