Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đánh dấu lãnh thổ
Lăng Thiệu quay lại vào buổi trưa.
Anh không quay lại một mình. Đi sau anh là hai người đàn ông mặc đồng phục của công ty dọn dẹp công nghiệp, và một người từ cửa hàng nội thất.
“Đây là cái gì?” Thư Tâm ngơ ngác nhìn họ.
Lăng Thiệu không trả lời cô. Anh đi thẳng đến chỗ chiếc sofa mà Tống Văn đã nằm, chỉ tay. “Vứt cái này. Cả tấm thảm. Ghế bàn ăn. Vứt hết.”
“Lăng Thiệu! Anh làm gì vậy? Em lau sạch rồi mà!” Thư Tâm vội can.
Anh quay lại, ánh mắt anh không có chỗ cho sự thỏa hiệp. “Anh không thích nơi ở của anh có mùi của người khác.” Anh kéo cô ra khỏi phòng. “Anh không muốn em hít thở bầu không khí mà cô ta đã thở.”
Anh không chỉ dọn dẹp. Anh đang xóa sổ. Anh đang đánh dấu lãnh thổ.
Anh đưa cô xuống quán cà phê dưới nhà, để mặc đội dọn dẹp làm việc của họ. Anh đặt trước mặt cô một hợp đồng.
“Cái gì đây?”
“Hợp đồng mua bán.” Anh thản nhiên uống cà phê. “Anh mua lại căn hộ này.”
Thư Tâm sững sờ. “Anh điên à? Em chỉ thuê thôi! Em không bán!”
“Bà chủ nhà thì có,” anh nhún vai. “Anh đã nói chuyện với bà ấy sáng nay. Giá gấp rưỡi. Bà ấy đồng ý ngay.”
“Lăng Thiệu!” Thư Tâm đứng phắt dậy. “Anh không có quyền! Đây là ‘nơi trú ẩn’ của em! Là của em!”
“Đúng vậy,” anh kéo tay cô ngồi xuống, giọng trầm xuống. “Nó là của em. Anh mua nó, và anh tặng nó cho em. Anh chỉ không muốn em mỗi tháng phải lo lắng về tiền thuê nhà. Anh không muốn em cảm thấy mình đang ‘ở nhờ’ anh.”
Anh nắm chặt tay cô. “Thư Tâm, anh không muốn là tình nhân của em. Anh muốn là nhà của em.”
Tối đó, họ trở về căn hộ. Mọi thứ đã được thay mới. Chiếc sofa cũ đã biến mất, thay bằng một chiếc sofa vải màu kem ấm áp. Tấm thảm mới. Thậm chí cả bộ ga giường cũng được thay bằng loại lụa đắt tiền.
Không khí thoang thoảng mùi gỗ mới và mùi chanh sả của đội dọn dẹp. Không còn một dấu vết nào của Tống Văn.
Lăng Thiệu không đi. Anh nói anh sẽ ở lại.
“Nhưng… đây là nhà em,” cô phản đối yếu ớt.
“Thì anh ở rể,” anh nói thản nhiên, bế thốc cô lên.
Anh không vồ vập. Anh đặt cô lên chiếc giường mới, hôn lên từng ngón tay cô. Anh không làm tình như một kẻ chinh phạt. Anh làm tình như một người xây dựng.
Anh chậm rãi, dịu dàng, nhưng cương quyết. Anh hôn lên mọi bất an của cô, liếm đi mọi vết sẹo cũ trong tâm hồn cô. Anh thì thầm vào tai cô rằng cô đẹp như thế nào, anh cần cô ra sao.
Đêm đó, lần đầu tiên, Thư Tâm không cảm thấy tội lỗi. Cô cảm thấy mình được thuộc về.

Bình luận (0)

Để lại bình luận