Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bão táp Tùng Thành và cái bóng bên thềm cửa
Tùng Thành đón họ bằng một cơn mưa dầm ẩm ướt. Không khí đặc quánh hơi nước, dính nhớp, ngột ngạt, giống hệt như tâm trạng của Thư Tâm lúc này. Khách sạn năm sao sang trọng nhưng hành lang trải thảm dày nuốt chửng mọi tiếng động, tạo nên một sự im lặng đáng sợ.
Sau bữa tối xã giao căng thẳng, Hứa tổng tiễn Mason về phòng trước. Ông ta quay lại, nụ cười mỡ màng vẫn giữ nguyên trên môi, nhưng ánh mắt đã mất đi vẻ đạo mạo ban ngày.
“Thư Tâm, cô theo tôi về phòng,” ông ta nói, giọng nói hòa lẫn mùi rượu vang đắt tiền. “Chúng ta cần xem lại lịch trình ngày mai.”
Thư Tâm bất giác lùi lại một bước, trái tim đập hẫng. “Hứa tổng, hay là chúng ta trao đổi ở sảnh? Hoặc sáng mai cũng được ạ…”
“Không sao, vào phòng tôi tiện hơn. Đứng ngoài này bất tiện.” Hứa tổng không cho cô cơ hội từ chối. Lão ta bước tới, bàn tay mập mạp, ấm nóng và nhớp nháp mồ hôi, đột ngột nắm lấy cổ tay cô. “Vào đi. Đừng ngại.”
Cái nắm tay đó không chỉ là giữ, mà còn miết nhẹ. Một sự đụng chạm trần trụi và kinh tởm.
“Hứa tổng! Ông làm gì vậy! Buông tôi ra!” Thư Tâm hoảng hốt, cố giằng tay ra, nhưng lão ta siết rất chặt.
“Chỉ là nói chuyện công việc thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?” Lão ta bắt đầu lôi cô về phía cửa phòng mình, một tay đã quẹt thẻ. Cánh cửa vang lên một tiếng “tít” khô khốc.
Da đầu Thư Tâm tê dại. Nỗi sợ hãi và uất ức khiến cô cứng đờ. Ngay khi cô định hét lên, một giọng nói lạnh như băng, trầm đục, vang lên từ cuối hành lang, xé toạc không khí ngột ngạt.
“Ông buông tay cô ấy ra.”
Cả Thư Tâm và Hứa tổng đều sững sờ quay lại.
Một bóng đen đặc quánh đứng ở đó. Lăng Thiệu.
Anh đứng ngược sáng, cao lớn như một bức tượng hộ pháp. Không biết anh đã đứng đó từ bao giờ. Anh mặc nguyên bộ đồ thể thao, mồ hôi còn lấm tấm trên trán, ngực phập phồng vì thở gấp. Rõ ràng anh đã chạy vội đến đây. Đôi mắt anh trong bóng tối sáng rực, ghim chặt vào bàn tay Hứa tổng đang nắm tay Thư Tâm.
“Cậu là ai?” Hứa tổng nhíu mày, nhưng vẫn chưa ý thức được sự nguy hiểm, tay vẫn không buông.
Lăng Thiệu không trả lời. Anh sải bước, chỉ vài bước chân dài đã đến trước mặt họ. Cái bóng của anh bao trùm lấy cả hai. Anh không thèm nhìn Hứa tổng, mà nhìn thẳng vào Thư Tâm. Vẻ băng giá trong mắt anh lập tức tan vỡ khi thấy cô đang run rẩy, thay vào đó là sự dịu dàng và xót xa.
“Em sợ à?”
Giây tiếp theo, nhanh như chớp, Lăng Thiệu vươn tay. Anh không gạt, mà dùng hai ngón tay bẻ mạnh vào khớp cổ tay của Hứa tổng.
“Á!” Lão ta đau đớn la lên, bàn tay mập mạp lập tức buông thõng.
Lăng Thiệu kéo Thư Tâm ra sau lưng mình, hoàn toàn che chắn cho cô. Bấy giờ anh mới quay lại nhìn Hứa tổng, người đang ôm cổ tay nhăn nhó.
“Tôi là chồng cô ấy.” Giọng Lăng Thiệu không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng và nặng trĩu. “Ông có ý kiến gì không?”
Hứa Xương là kẻ lõi đời, thấy tình hình không ổn liền đổi sắc mặt. “A, hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi là sếp của Thư Tâm, chúng tôi đang bàn công việc. Không ngờ chồng cô ấy cũng đến. Vậy… vậy hai vị cứ tự nhiên.”
Lão ta vội vàng lùi vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Hành lang lập tức im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở của Thư Tâm.
Lăng Thiệu không nói gì, nắm lấy tay cô, mở cửa phòng bên cạnh—hóa ra anh đã đặt phòng ngay cạnh cô. Anh đẩy cô vào trong, rồi khóa chốt an toàn lại.
Tiếng “cạch” của chốt khóa vang lên, giống như một nhát búa cuối cùng đập vỡ sự căng thẳng của Thư Tâm. Cô đứng không vững, dựa vào tường, cả người run lên bần bật.
Anh không lao vào ôm cô. Anh lặng lẽ đi đến tủ lạnh nhỏ, lấy một chai nước suối, mở nắp và đưa cho cô.
“Uống chút nước đi. Không sao rồi.”
Cô run rẩy nhận lấy chai nước, uống một ngụm. Nước lạnh chảy qua cổ họng, giúp cô bình tĩnh lại đôi chút.
“Sao… sao anh lại ở đây?” Cô lí nhí.
“Em nhắn tin đi Tùng Thành,” anh nói, giọng rầu rĩ. “Anh không yên tâm. Anh bay chuyến ngay sau em. Đáng lẽ anh nên xuất hiện sớm hơn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy tự trách. “Công việc này, đừng làm nữa. Ngày mai về với anh.”
Thư Tâm lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi. “Không được, em phải làm… Em phải tự kiếm tiền…”
“Anh nuôi em!” Lăng Thiệu gắt lên, nhưng rồi lập tức dịu giọng khi thấy cô giật mình. “Xin lỗi… Ý anh là, em không cần phải chịu đựng những thứ này.”
Cô khóc nức nở. Không phải vì sợ hãi, mà vì tủi thân, và vì sự xuất hiện của anh.
Anh thở dài, tiến tới ôm chầm lấy cô. “Được rồi, được rồi. Muốn làm thì làm. Nhưng từ giờ, em đi đâu, anh theo đó.”
Anh vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô, cảm nhận sự mềm mại và nhỏ bé của cô trong lồng ngực mình. Dục vọng trong anh vẫn cuộn trào, nhưng đêm nay, sự bảo bọc đã chiến thắng tất cả.
“Em tắm đi, rồi ngủ sớm. Mai còn phải làm việc.”
Khi Thư Tâm tắm xong, cô ngạc nhiên thấy anh đã trải sẵn chăn và gối của khách sạn xuống sàn nhà, ngay cạnh giường cô.
“Anh… sao lại nằm đó? Giường… giường rộng mà.” Cô đỏ mặt, lắp bắp.
Lăng Thiệu đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ, để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Anh nằm xuống, gối đầu lên tay, nhìn cô.
“Anh ngủ đây. Em ngủ trên giường đi.” Anh nói, giọng khàn khàn. “Anh không quấy rầy em. Nhưng anh phải ở đây. Anh không thể để em ngủ một mình khi biết có một con sói già đang ở phòng bên cạnh.”
Thư Tâm đứng sững. Anh… là đang kiềm chế vì cô sao? Người đàn ông luôn bùng nổ như núi lửa này, lại đang nằm co ro trên sàn nhà lạnh lẽo vì cô?
Cô tắt đèn, nằm xuống giường, nhưng lại quay mặt về phía anh. Trong bóng tối, cô chỉ thấy được dáng hình to lớn của anh.
“Lăng Thiệu…”
“Hửm?”
“Anh… nằm dưới đất có lạnh không?”
Anh cười khẽ, tiếng cười trầm ấm lan tỏa trong đêm. “Không lạnh. Nhìn thấy em là ấm rồi. Ngủ đi, bảo bối. Anh canh cho em.”
Thư Tâm mỉm cười, nhắm mắt lại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô ngủ một giấc an lành, trọn vẹn và được bảo bọc tuyệt đối.

Bình luận (0)

Để lại bình luận