Chương 73

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 73

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Giông bão công sở và chuyến xe cấp cứu
Thư Tâm lê bước chân đau nhức đến công ty vào sáng hôm sau, cổ cô đầy những dấu hôn đỏ tím mà Lăng Thiệu cố tình để lại. Cô phải dùng kem che khuyết điểm thật dày, quàng thêm một chiếc khăn lụa mỏng.
Không khí công ty hôm nay thật kỳ lạ. Mọi người xì xầm, tụm năm tụm ba.
Ngay khi Thư Tâm vừa ngồi xuống, tiếng la hét thất thanh từ ngoài cửa vang lên.
“Con đĩ kia! Mày ra đây cho tao! Mày dám ngủ với chồng bà à!”
Một người phụ nữ sồn sồn, tóc tai rũ rượi nhưng vẫn mặc đồ hiệu, đạp cửa xông vào. Bà ta lao thẳng đến bàn của cô gái trẻ hôm qua Thư Tâm thấy ở nhà hàng.
“Chị… chị hiểu lầm…” Cô gái kia sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu.
“Hiểu lầm cái con mẹ mày!” Bà vợ Hứa tổng tát cô gái một cái trời giáng, rồi túm tóc cô ta, đập đầu xuống bàn làm việc. “Tao cho mày hiểu lầm! Cho mày cướp chồng!”
Cả văn phòng náo loạn. Mọi người đứng nhìn, không một ai dám can ngăn. Vợ Hứa tổng như một con thú dữ, vừa đánh vừa xé quần áo cô gái kia.
“Chị ơi, dừng lại đi! Sẽ chết người đó!”
Thư Tâm không thể đứng nhìn. Cô thấy hình ảnh của chính mình năm xưa, yếu đuối, bất lực. Cô lao vào, cố gắng kéo tay bà vợ ra.
“Mày là ai? Cũng là đồng bọn của nó à?” Bà vợ đang điên tiết, thấy Thư Tâm xinh đẹp, lại càng ghen lồng lộn. “Hay mày cũng là một con tiểu tam?!”
“Mày cút ra!” Bà ta dùng hết sức, đẩy mạnh Thư Tâm.
“Á!”
Thư Tâm không phòng bị, ngã ngửa ra sau. Cổ chân cô đập mạnh vào cạnh bàn, một cơn đau buốt nhói xé toạc thần kinh. Cô ngã sõng soài trên đất, ôm lấy cổ chân, mặt trắng bệch vì đau.
Đúng lúc đó Hứa tổng mới xuất hiện. Lão ta vội vàng kéo vợ mình ra. Cả văn phòng hỗn loạn như một cái chợ vỡ. Không một ai để ý đến Thư Tâm đang ngồi bệt dưới đất.
Cô cắn răng, cố gắng tự mình đứng dậy, nhưng cổ chân đau đến mức không thể trụ vững. Cô lết ra khỏi văn phòng, tự mình gọi taxi đến bệnh viện.
Ngồi trong phòng chờ cấp cứu, cô tủi thân đến phát khóc. Cô không gọi cho Lăng Thiệu. Anh đang đi dạy. Cô không muốn làm phiền anh, không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện.
Đúng lúc đó, điện thoại reo. Là Lăng Thiệu.
Anh gọi để hỏi trưa nay cô muốn ăn gì, anh mang qua.
“A-lô…” Giọng cô run rẩy, cố nén cơn đau.
Lăng Thiệu ở đầu dây bên kia khựng lại. “Em sao vậy? Em đang khóc à? Em đang ở đâu? Sao ồn thế?”
“Em… em ở bệnh viện…”
“CÁI GÌ?!” Tiếng gầm của anh ở đầu dây bên kia khiến Thư Tâm giật mình. “Bệnh viện nào?! Em bị làm sao?!”
“Em bị ngã… trẹo chân…”
“Khốn kiếp! Em bị ngã ở đâu? Sao không gọi anh?! Em coi anh là người chết à?!” Anh gầm lên, tiếng gió rít bên tai cô, rõ ràng anh đang chạy. “Em ở yên đó! Anh đến ngay!”
Anh cúp máy. Thư Tâm còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói chanh chua vang lên bên cạnh.
“Ối chà, đây chẳng phải là cô phiên dịch viên Thư Tâm xinh đẹp sao? Sao lại ra nông nỗi này?”
Thư Tâm ngẩng đầu. Tống Văn. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông khác, trông khá thư sinh, đang ân cần đỡ tay cô ta.
“Bị Lăng Thiệu đá rồi à?” Tống Văn cười khẩy, ánh mắt quét từ đầu đến chân Thư Tâm. “Sao thảm vậy, đến bệnh viện một mình? Chà, cái kết của tiểu tam thường là thế này đấy.”
Thư Tâm mím môi, không nói gì, quay mặt đi.
“Thấy chưa,” Tống Văn quay sang nói với bạn trai. “Em đã nói mà, đàn ông như Lăng Thiệu chỉ chơi bời qua đường thôi. Xong rồi nó vứt…”
Cô ta chưa nói hết câu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận