Chương 76

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 76

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bữa cơm Trung Thu và người rể lạ
Thư Tâm đỏ bừng mặt, bị cả nhà ép, đành phải trốn vào phòng ngủ, bấm số của Lăng Thiệu. Tim cô đập như trống hội, nửa vì ngượng, nửa vì một cảm giác mong chờ kỳ lạ.
“A-lô…”
“Sao thế, bảo bối?” Giọng Lăng Thiệu ở đầu dây bên kia vang lên, trầm ấm và có vẻ đang cười. “Mới xa anh có một tiếng đã nhớ rồi à?”
“Anh… anh ăn cơm chưa?” Cô lí nhí, phớt lờ câu trêu chọc của anh.
“Chưa. Đang gặm bánh mì trong khách sạn. Chán chết.” Anh nói, giọng có chút làm biếng.
“Ừm…” Cô ngập ngừng, cắn cắn môi. “Bố mẹ em… chị gái em… nói… mời anh qua nhà em ăn tối… đoàn viên.”
Đầu dây bên kia im lặng mất ba giây. Sự im lặng khiến Thư Tâm hồi hộp. “Anh… anh không muốn qua thì…”
“Anh đang mặc quần!” Tiếng sột soạt vang lên, giọng anh bỗng trở nên nghiêm túc và phấn khích. “Mở cửa cho anh trong năm phút nữa!”
Năm phút sau, chuông cửa reo. Lăng Thiệu thực sự đứng đó, nhưng không phải tay không. Anh như một ông già Noel, hai tay xách lỉnh kỉnh những túi quà sang trọng. Không phải loại quà xã giao, mà là loại được lựa chọn kỹ lưỡng: một giỏ trái cây nhập khẩu lớn, hai chai rượu ngoại hạng cho bố Thư, một bộ mỹ phẩm cao cấp cho mẹ Thư, và một bộ robot lắp ráp mô hình mới nhất mà Đậu Bảo, con trai chị cô, đang mê mẩn (Thư Tâm chỉ vô tình nhắc qua một lần và anh đã nhớ).
Cả nhà Thư Tâm có chút choáng ngợp. Bố cô, một người đàn ông cả đời lam lũ, nhìn chàng trai cao lớn, đẹp đẽ, toát ra khí chất giàu có trước mặt, có chút dè dặt. Mẹ cô và chị gái thì ngược lại, mắt sáng lên, vội vã mời anh vào.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vừa ngượng ngùng vừa tò mò. Lăng Thiệu tỏ ra cực kỳ lịch thiệp. Anh không khoe khoang, nhưng mỗi câu trả lời của anh về công việc, về cuộc sống ở Nam Thành đều toát lên sự tự tin và địa vị. Anh ăn rất nhiều, như một con gấu lớn, và liên tục khen đồ ăn mẹ Thư nấu ngon. Điều này khiến bà vô cùng hài lòng.
“Bác gái nấu ăn còn ngon hơn nhà hàng năm sao,” anh nói, và gắp thêm một miếng thịt kho tàu.
Thư Tâm thấy bố mình, người ban đầu còn cau mày (vì biết con gái vừa ly hôn đã vội có người mới), cũng dần thả lỏng, thậm chí còn chủ động cụng ly với Lăng Thiệu.
Ăn xong, Thư Tâm vội vàng dọn bát đũa, trốn vào bếp. Cô cần hít thở. Sự xuất hiện của anh làm đảo lộn hoàn toàn không khí bình lặng của gia đình cô.
Cô đang rửa bát, bọt xà phòng bám đầy tay, thì một lồng ngực rắn chắc áp sát từ phía sau. Lăng Thiệu ôm cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu.
“Thơm quá,” anh thì thầm. “Mùi của em, quyện với mùi thức ăn. Thơm hơn bất kỳ loại nước hoa nào.”
“Anh… anh làm gì vậy? Mọi người nhìn thấy bây giờ!” Thư Tâm giật nảy mình, cố đẩy anh ra, nhưng tay anh như gọng kìm, siết chặt eo cô.
“Thấy thì sao?” Anh xoay người cô lại, ép cô vào bệ rửa bát. “Anh muốn hôn em. Ngay bây giờ.”
Anh không đợi cô đồng ý, cúi xuống hôn ngấu nghiến. Nụ hôn mang vị rượu mạnh anh vừa uống với bố cô, và cả sự chiếm hữu không thèm che giấu. Anh luồn tay vào trong áo cô, xoa nắn tấm lưng trần mịn màng.
“Lăng…”
Đúng lúc đó, tiếng dép lẹt xẹt ngoài cửa. “Tâm, hai đứa làm gì trong đó…”
Mẹ cô đứng sững ở cửa bếp, chết trân nhìn cảnh con gái mình bị chàng trai cao lớn ép vào tường hôn.
Thư Tâm hoảng hốt đẩy Lăng Thiệu ra, mặt đỏ như gấc chín. “Mẹ… con… con…”
Lăng Thiệu, ngược lại, rất bình tĩnh. Anh buông cô ra, quay lại mỉm cười với mẹ cô, tay vẫn thản nhiên đặt trên eo Thư Tâm. “Cháu xin lỗi bác, tại cô ấy đáng yêu quá.”
Mẹ Thư đứng hình mất mấy giây, rồi bỗng nhiên… mỉm cười. Một nụ cười đầy ẩn ý.
“À… ờ… hai đứa rửa nhanh rồi ra ăn hoa quả. À, Lăng Thiệu này, tối nay muộn rồi, khách sạn khách khứa phiền phức, nhà còn phòng trống, cháu… ở lại đây ngủ luôn cho tiện.”
“Mẹ!” Thư Tâm kêu lên, xấu hổ muốn độn thổ.
Lăng Thiệu cười toe toét. “Dạ, cháu cảm ơn bác ạ. Cháu xin phép.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận