Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Do dự nện bước, ông đi đến tiệm vé số, nhìn trên tường rực rỡ muôn màu giải thưởng lớn,khắp nơi đều tản ra hương vị dụ hoặc của tiền.

Ông nắm 20 đồng , mua một tờ vé số, ở trong cõi lòng đầy chờ mong kích động , cào cào ra soát không trúng giải nào.
Ông chủ tiệm nhai kẹo cao su, dò hỏi một câu, “Muốn một tờ nữa không?”

Vệ Xuyên hết hy vọng, cầm vé số tạp lắc đầu, “Không cần.”

Khi xoay người bước đi phá lệ vô lực, ông là đang ảo tưởng cái gì? Biết rõ loại may mắn này không có khả năng ở trên người ông mà phát sinh.

Từ trong túi, vang thanh âm thanh di động, ông vội vã móc ra nhận.

“Xin chào…… ông chủ.”

“Công trường hôm nay thiếu người, chạy nhanh tới đi làm! Đang cần người, ông cũng đừng xin nghỉ nữa, nhanh lên.”
“Ai được , được.. tôi tới liền đây .”

Cất tờ vé số đã mất 20 đồng mua vào túi , chẳng phải ông sợ ném trực tiếp xuống đường làm ô nhiễm môi trường, mà là luyến tiếc số tiền mua nó.

Mặt Vệ Duy Nhất không biểu tình ngồi ở trong văn phòng,thanh âm xe cấp cứu vang lên chói tai từ từ dần biến mất, trước mặt là lão sư đang lo âu cùng liên lạc với phụ huynh của những cô bạn cùng phòng kia.

Cô giáo gọi xong điện thoại, quay đầu, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn cô.

“Lấy sự hiểu biết của cô với em , em không có khả năng đánh nhau, em có biết làm như vậy là sẽ bị thôi học hay không! Rõ ràng thành tích tốt như thế , tốt nghiệp có một đống lớn công ty đang chờ em, vì cái gì cố tình tại thời điểm mấu chốt này lại cùng người khác đánh nhau!”

Đây cũng không phải là điều cô muốn.

Cô không muốn sống mà phải nhẫn nhịn nữa , không muốn.

Vệ Duy Nhất chống chân đứng dậy, “Vậy cho em thôi học đi.”

Nhìn bộ dáng rất có chí của cô, lão sư đều bị chọc tức đến bật cười.

“Vệ Duy Nhất, em thật sự quá làm tôi quá thất vọng , điều kiện nhà em tôi hiểu rất rõ, những bạn bị em xuống ta bị thương, tiền thuốc men em trả nổi sao?Trước khi động thủ sao không suy xét đến hoàn cảnh gia đình mình! Ba em chỉ là một con nhân ở công trường , ông ấy có thể gánh vác nổi bệnh phí lớn này sao?”

“Em quá ích kỷ! Sao lại không học được cách khống chế cảm xúc, điều kiện nhà em như vậy,điều cần làm chính là liều mạng học tập, chứ không phải là đánh nhau!Người như em, về sau sao có thể sống nổi trong xã hội hỗ tạp này? Ba ngày hai hôm bị còng đầu tiến vào cục cảnh sát sao? Vẻ mặt em bây giờ là đang quật cường chống đối tôi phải không, em cảm thấy mình đánh nhau rất lợi hại?”

Sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng hốc mắt lại đỏ.

“Cô cái gì cũng không biết, có cái gì tư cách gì mà nói em.”

“Em nói cái gì!” Cô giáo vỗ — bang bang — vào cái bàn , cho thấy uy nghiêm của mình.

“Tôi cho rằng em sẽ là một cái đứa bé hiểu chuyện nghe lời, liều mạng đề cử cho em kết quả là em trả treo với tôi như vậy? Em có biết là tôi cũng thấy em đáng thương , muốn em sau khi tốt nghiệp đến một công ty tốt một chút, em hiện tại là muốn cùng lão sư của mình tranh cãi có phải hay không?”

“Em đánh người là rất có lý phải không! Loại người như em, xứng đáng cả đời đều ở tầng lớp cuối cùng của xã hội ! Tôi hao hết tâm tư bồi dưỡng cho em, chính là dạy ra một bạch nhãn lang như em!”

‘ phanh! ‘

Cửa sắt văn phòng bị đá văng, cô giáo bị giật mình hết hồn,người tiến vào đôi tay cắm túi, cà lơ phất phơ cười miệt thị nhìn cô giáo.

” lão thái bà chết tiệt, cô nói cái gì vậy? Thân là giáo viên nhân dân, cô cảm thấy mình rất ghê gớm sao? Giáo viên dùng việc hạ thấp học sinh để tìn niềm vui ?, Quyền lợi của cô thật lớn a, cả đời của một người đều có thể tính toán ra được.”
“Cậu, sao cậu lại nói chuyện như thế! Cậu là học sinh của ai a, lớp nào!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận