Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Người bên ngoài là ai…… Không có khả năng, không cần.

Cứu mạng, ai mau tới, cứu mạng!

“Phanh!”

Trên cửa đột nhiên bị phá vỡ một gốc, hãm ra một cái lỗ thủng, xuyên qua lỗ thủng thấy được đứng bên ngoài là một người nam nhân, trong tay cầm một cây gậy bóng chày màu bạc , lại giơ lên lần nữa, hung hăng hướng trên cửa mà phá.

Bên ngoài truyền đến thanh âm mắng chửi người vọng vào trong phòng , cuối cùng một chân đá văng cửa phòng, ngược ánh sáng, đáng sợ như thế, khủng bố dữ tợn phẫn nộ, đem toàn bộ ánh sáng chắn sau lưng, chỉ còn lại gương mặt ác độc của hắn, kéo gậy bóng chày bước từng bước về phía cô.

Tiếng gậy ma xát với sàn tàu tạo nên âm thanh chói tai , ngũ quan Liễu Dục vì không khống chế được phẫn nộ, đã nhăn nhúm thành một đoàn, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt của hắn lại càng thêm âm độc đến kỳ cục, khuôn mặt tàn bạo đã mất đi lý trí.

Nước mắt không ngừng trào ra khóc nức lên, Vệ Duy Nhất rúc vào gốc , thông qua cánh cửa bị đập nát nhìn đến cửa đối diện, cửa gắt gao đóng chặt, không mở ra, thậm chí hiện tại không nghe thấy tiếng cô kêu cứu, thì Đường Duệ cũng không có khả năng không nghe động tĩnh đập phá cửa lớn lúc nãy, cậu ta là cố ý không ra.

“Chạy?”

Bất quá chỉ một chữ, cũng đủ làm cô sợ hãi, hàm răng cũng run lên.

Toàn thân Vệ Duy Nhất căng chặt, hắn đã sắp đi tới mép giường, mất đi đầu óc thanh tỉnh , đứng dậy liền hướng tới cửa mà chạy, cô chính là muốn chạy ra nhảy xuống biển, nguyện đánh cược tính mạng cũng muốn tránh thoát ma trảo của hắn , nhanh lên, lại nhanh lên! Chạy đi!

“A!”

Sau lưng bóng người bao phủ cô ,gậy bóng chày đánh vào sống lưng thật mạnh làm cô ngã bò xuống đất, một chân đạp lên mắt cá chân cô, dùng sức áp xuống, không có một tia lưu tình.

“A…… Không.” cô nắm chặt hai tay, đau đớn muốn bò về phía trước .

Giống một con kiến đang hấp hối giãy giụa , Liễu Dục lạnh nhạt rũ mắt xuống, nắm chặt gậy bóng chày , tiếng vang do dùng sức cọ xát phát ra .

“Vệ Duy Nhất, tôi nói rồi, chớ chọc tôi, em tìm chết!”

Hắn buông lỏng chân ra , không chờ cô bò ra ngoài, một lực mạnh mẽ lạnh lẽo hung hăng mà đánh vào trên cẳng chân cô, một đòn nghiêm trọng của gậy bóng chày rơi xuống, tựa hồ nghe được tiếng xương cốt đứt gãy.

“A a!”

Tê tâm phế liệt thống khổ gào lên, cơ hồ xuyên tạc qua cả không gian, các phòng chung quanh trong phút chốc trở nên yên tĩnh.

Liễu Dục điên rồi, con mắt dỏ lên, trong tay nắm chặt gậy gộc hướng trên đùi cô không ngừng đánh , hung hăng mà đánh xuống , cô thống khổ lớn tiếng kêu to cứu mạng, khóc thảm đến không nỡ nhìn, giọng kêu tựa như căng họng mà kêu lên.

“Không phải thích chạy sao? Chạy a! Lại chạy thử cho tôi xem! Tôi mẹ nó cho em chạy! Em muốn chạy, tôi chặt đứt chân em, tôi xem em còn dám chạy hay không!”

Đau đớn tuyệt vọng, cũng không có sức lực khóc lớn, thịt ở mặt sau cẳng chân thậm chí đã bị đánh lõm vào, cô đau đớn xin tha, lại không đổi được một tia đồng tình của hắn.

“À không…… Cứu mạng a a, không cần đánh tôi, đau quá, thực xin lỗi ô a…… Tôi không dám chạy nữa….thực xin lỗi!”

Thậm chí một chân khác cũng không buông tha, xương cốt bị hắn đánh gãy, Vệ Duy Nhất khóc đến đôi mắt cũng sưng lên , ngón tay đang run rẩy, chịu đựng mới không để đau đến hôn mê bất tỉnh, ngay cả giây phút cuối cùng cũng muốn vươn tay hướng tới bên ngoài , giống như chạm được vào tự do .

Liễu Dục cúi đầu hô hấp thô suyễn, gậy gộc dừng ở bên chân, phát ra ầm ầm tiếng vang.

“A…… Ha hả.”

Từ buồng trong tàu vọng lại tiếng cười, nhìn người trên mặt đất bị đau đến chết ngất , hắn cười đến phá lệ ghê người, khóe mắt híp thành một đường, khóe miệng hướng lên trên run rẩy, giống như kẻ điên , mà hắn xác thực chính là kẻ điên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận