Chương 101

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 101

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn mở một chiếc đèn trong phòng ngủ , đồ ăn từ nóng hầm hập trở nên lạnh lẽo, Liễu Dục ngồi ở đầu giường, sếp bàn hai chân nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhưng cô vẫn là không tỉnh lại.

Một cái tát kia có phải đánh có chút mạnh hay không ?

Hắn đột nhiên hối hận, tự trách, quỳ gối bên người cô nhẹ nhàng đẩy bả vai cô.

“Vệ Duy Nhất, Vệ Duy Nhất.”

Không ngừng kêu tên cô, nhưng người trên giường vẫn hôn mê quá vẻ mặt an tường, vội vàng cúi đầu nghiêng tai ghé vào trên trái tim cô .

Còn tốt, tim còn đập, nhưng vì sao lại không tỉnh lại?

Đột nhiên sốt ruột, liều mạng lay lay cô, “Vệ Duy Nhất em tỉnh tỉnh, tỉnh lại a! Vệ Duy Nhất!”

Tiếng hô càng ngày càng lớn, lực tay cũng tăng , nếu cô còn không tỉnh lại, hắn thậm chí còn muốn bóp cổ cô, đem cô nghẹn tỉnh.

Nhưng may mắn chính là cô đã tỉnh, chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi , làm hắn nhẹ nhàng thở ra, môi khô ráo nhẹ giọng nói.

“Em, em tỉnh a, ăn cơm, tôi làm cơm.”

Trong giọng nói đều là vẻ vô lực, hắn muốn đem cô nâng dậy, vậy mà chỉ đổi lấy lại là một cái tát.

Cơ hồ đã dùng toàn bộ sức lực, giơ bàn tay lên hướng trên mặt hắn cho một cái tát, nhìn đầu của hắn bị tát mà lệch qua, Vệ Duy Nhất cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy thật vui vẻ.

Nhưng dần dần, chính là ức chế không được mà phẫn nộ.

“Phạm tội cưỡng gian! Cậu là đồ biến thái, cút, cút! Ai muốn ăn cơm cậu làm,cậu có bản lĩnh thì đem tôi độc chết a,cậu dám đem chân tôi đánh gãy, liền không bản lĩnh làm tôi chết sao! Tiện nhân, hỗn đản!”

Hắn chậm rãi quay đầu lại như máy móc , ánh mắt mang theo hàn ý, đèn đầu giường chiếu từ bên phải qua, để một bên mặt của hắn chìm trong bóng tối , nửa khuôn mặt u ám, trở nên càng thêm lạnh nhạt cùng cứng đờ.

Cô giơ lên bàn tay lên còn muốn tát, Liễu Dục ấn xuống, chịu đựng lửa giận hỏi cô, “Muốn ăn cơm sao!”

“Ăn đại gia cậu! Đi tìm chết, cậu là biến thái! Có bản lĩnh cậu làm tôi chết, làm tôi chết a!”

Liễu Dục gật đầu, “Được, không ăn đúng không, kia chúng ta ăn chút cái khác, cũng đừng trách tôi đối với em không khách khí, này mẹ nó đều là em tự tìm!”

Thấy hắn cởi quần liền biết hắn muốn làm gì, cô nguyên bản còn sinh khí, muốn cắn người, trong phút chốc kinh hoảng.
Cô thậm chí nghĩ muốn hung hăng mắng hắn, nhưng không đợi cô mở miệng, đồ vật xấu xí kia bay thẳng đến trong miệng cô chen vào, hết thảy đều chậm.

“Ngô nôn!”

Trong mắt nổi lên xem thường, Liễu Dục ha hả cười, “Không phải không ăn cơm sao? Vậy cho em hảo hảo nếm thử đại dương vật của lão tử ! Có phải so cơm còn ăn ngon hơn hay không ? Hả?”

“Nhìn em ăn đến không khép miệng được ,nhất định ăn ngon đã chết, đồ đê tiện, cho em mặt mũi còn không biết xấu hổ!”

Mất đi lý trí, giữ chặt tóc cô, đè đầu lại, dưới háng không ngừng hướng bên trong thọc vào, côn thịt trở nên càng ngày càng cứng, dùng sức hướng trong cổ họng cô mà chọc, nhìn khóe miệng cô sắp vỡ rách ra, nước miếng chảy xuống, xem thường mà dần dần hướng vào bên trong càng chọc sâu hơn.

khẩu khí Liễu Dục càng ngày càng trầm, không cho cô thở dốc, hung hăng hướng bên trong thọc cắm.

“Mẹ nó, tôi sẽ khiến cho em biết cái gì gọi là sống không bằng chết, xem em còn ngoan cố được không! Còn dám không, tôi hỏi em còn dám không!”

Thần chí cô mau đã mơ hồ , trong miệng mùi tanh tràn ngập, mở miệng muốn hung hăng cắn xuống.

Ai biết hắn phát giác động tác của cô trước, bóp chặt mặt cô khiến cho cô luôn phải mở to miệng.

“Em nha nếu dám cắn xuống, tôi đem hàm răng em toàn bộ nhổ ra! Có bản lĩnh thì thử xem, xem ai có thể làm ai sống không bằng chết.”

Nước mắt chảy ra, khóe miệng có màu đỏ tươi của máu, hắn vẫn cứ lo lo việc mình là hướng bên trong cổ họng cô mà chọc, cố tình cách vài giây sẽ cho cô thời gian hô hấp, thống khổ chỉ có thể phát ra ân thanh buồn nôn để phản kháng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận