Chương 112

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 112

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Liễu Dục……”

Trong tay hắn cầm dao phay, Đường Duệ vội vàng lui ra sau hai bước.

“Nghe tôi nói đã được chưa, tôi tới chính là giải thích chuyện này cho cậu.”

Hắn khóe miệng thong thả nhếch lên, “Cậu còn muốn giải thích cái gì nữa? Giúp cô ấy chạy trốn nguyên nhân là bởi vì cái lão nhân kia , hiện tại cậu còn dám trở về xuất hiện ở trước mặt tôi, lão tử đem đầu cậu chặt bỏ, gởi cho lão già kia cậu tin không !”

Không có gì là hắn không làm được, Đường Duệ đôi tay giao nhau ở trước bụng, giữ chặt mép áo hướng lên trên cởi, lộ ra ngực tinh tráng, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Trên lưng là hơn mười vết máu không đồng nhất đan xen , nhìn ra được những roi này đánh xuống có bao nhiêu mạnh, thậm chí còn có một ít máu còn chưa ngừng chảy, xuôi dòng mà chảy xuống mép quần màu đen .

“Tôi cũng là bị buộc.” Hắn quay đầu nói, “Nếu không phải lúc trước đầu óc hôn mê , cầm tiền ba cậu, tôi cũng không có khả năng giúp ông ta, hiện tại tôi muốn thoát thân cũng khó, cậu giúp giúp tôi, bảo tôi làm cái gì đều được, để tôi thoát khỏi ông tôi, tôi phải rời khỏi nơi này.”

Liễu Dục nhướng mày, trong tay cầm dao phay ước lượng một chút, “Tôi không ngại ở trên lưng cậu lại họa một đóa hoa.”

Sắc mặt Đường Duệ ngay tức khắc trở nên có chút bất kham.

“Hừ.”

“Đem quần áo mặc vào rồi tiến đây.”

Đường Duệ đem áo màu trắng dọc đen tròng lên, sau lưng đã nhiễm ướt một mảng máu, phòng khách trống trải chỉ có một cái sô pha, cửa sổ sát đất làm bằng kính, đem ánh nắng bốn phương tám hướng chiếu sáng tiến vào, phòng phá lệ sáng ngời.

Đem dao phay ném trên mặt bàn phòng bếp, hắn đi đến sô pha ngồi xuống, tư thế ngửa người dựa vào sopha lười biếng, rũ mắt nhìn Đường Duệ.

“Nói nghe xem, cha tôi đưa ra nhiệm vụ gì cho cậu.”

“Ông ta chính là bị biến thái.”

Những lời này làm Liễu Dục cười.

Đường Duệ ngồi xuống đối diện hắn, khom lưng chống hai chân, biểu tình nghiêm túc nhíu mày, “Người cha này của cậu, thủ đoạn cực đoan, ông ta căn bản là không xem ai để vào mắt, ông ta nói muốn tôi đem Vệ Duy Nhất mang đi, muốn quan sát phản ứng của cậu, nói trắng ra là, tôi cảm giác ông ta muốn làm cho cậu nổi điên.”

Tạm dừng một chút, hắn lại nói, “Rốt cuộc cậu cũng là một người biến thái.”

Đối diện gõ vang thanh âm bật lửa , lóe lên hàn ý trong ánh mắt mắt Liễu Dục.

“Nói chuyện chú ý một chút, đừng quên tình cảnh hiện tại của cậu.”

Châm điếu thuốc, Liễu Dục hít sâu một ngụm, phun nhẹ ra sương trắng, người ngồi đối diện hơi không chịu được nhíu mi.

“Lão nhân kia muốn đồn hóa tôi, mới không dễ dàng như vậy,ông ta lần này cho cậu nhiệm vụ gì, vẫn là đem Vệ Duy Nhất từ bên người tôi mang đi?”

“Đúng vậy, tôi sẽ không giúp ông ta, tôi chỉ muốn cầm tiền chạy lấy người, cậu giúp tôi rời đi nơi này, hoặc là chính cậu tự thu phục cha cậu.”

“A, nhưng tôi làm sao tin được lời cậu nói là thật hay giả.”

“Cái gì?”

Liễu Dục kiêu ngạo liếm răng nanh, buông tay nói, “Nói không chừng cậu hiện tại chính là đang muốn đánh tan cảnh giác của tôi, sau đó lại lặng yên vô thanh vô thức đem Vệ Duy Nhất mang đi, gia so cậu còn hiểu rõ những thủ đoạn này hơn, đừng lấy những tiểu kỹ xảo này lừa tôi.”

Đường Duệ cũng cười.

“Tôi nếu thật muốn làm như vậy, tội gì phải chạy tới nơi này, chẳng phải là trực tiếp đi vào ổ sói sao? Tôi sao lại không gọi cho cô ấy một cú điện thoại , hoặc là trực tiếp điều tra các người ở nơi nào, ở dưới lầu ngồi xổm chờ, lúc cậu không chú ý tôi lại đem cô ấy mang đi.”

“Đó là bởi vì thủ đoạn đó, cũng không thể đánh vỡ nổi phòng tuyến của tôi .”

Đường Duệ chống chân đứng dậy, “Liễu Dục, lời tôi nói toàn bộ đều là thật , nếu cậu không tin tôi, nói dài hơn cũng chỉ lãng phí thời gian, tôi đưa tiền cho cậu, cậu giúp tôi rời khỏi nơi này được không.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận