Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vệ Duy Nhất nhíu mày, “Cậu ta còn sợ tôi chạy?”

“Còn không phải vậy sao.”

Đường Duệ tựa lưng vào ghế , tư thế lười biếng , phía trên lão sư bắt đầu giảng bài, vậy mà lại nghe rất nghiêm túc, bỗng nhiên chống đầu lặng lẽ hỏi cô.

“Cậu cùng cái học tỷ lần trước kia có quan hệ gì?”

Vệ Duy Nhất hé mắt nhìn hắn, “Có chuyện?”

“Không phải, cô ta có phải có chút lảm nhảm quá hay không? Cũng chỉ vài lời như nhau, mỗi ngày cùng tôi cho tới nửa đêm,cậu xem quầng thâm mắt của tôi đều vì cái này mà xuất hiện.”

Hắn dùng ngón tay chỉ chỉ dưới mắt, Vệ Duy Nhất bĩu môi nhìn về phía bục giảng.

“Cô ta nếu là không thích cậu, cũng sẽ không cùng cậu phí thời gian như vậy.”

“Tôi hiểu, cũng không phải ngốc tử, nhưng mấu chốt là thật sự có chút phiền .”

Hắn nóng nảy gãi tóc, vừa dứt lời, túi tiền trong di động lại vang lên.

Đang trong giờ học, vội vàng lấy ra chỉnh chế độ run.

Quả nhiên lại là cô ta, hắn đơn giản nhìn thoáng ra rồi đặt lại một bên không để ý tới.

Vệ Duy Nhất chép bài, di động trên bàn không ngừng ong ong chấn động, cứ run run cũng đã làm tay cô tê rần, nhìn thoáng qua, tin nhắn không nhắn tới, tuy rằng không thấy rõ rốt cuộc là người nào, bất quá từ vừa cuộc nói chuyện rồi hắn than thở thở dài, liền đoán được là từ ai.

Vang lên năm phút đồng hồ, cô rốt cuộc nhịn không được nhìn hắn một cái, “Thực phiền, lấy đi.”

Đường Duệ hài hước nhướng mày, “Xem đi, cậu còn cảm thấy phiền, huống chi là tôi mang theo di động bên người, phiền tôi năm ngày rồi.”

Cô không nói lời nào, bên tai nghe tiếng hắn lải nhải, “Bạch học tỷ thật sự có bản lĩnh, cô ta đem nhà tôi đều điều tra xong rồi, tôi cảm giác lại cùng cô ta trò chuyện nữa, cô ta có khả năng muốn đi đào mồ tổ tông nhà tôi để biết tất tần tật.”

“……”

Trong ấn tượng của cô Bạch Chi không có lảm nhảm như vậy, đặc biệt là những năm học cao trung ,mỗi lần trước khi thi , liều mạng học tập, tranh vị trí hạng nhất với cô, nhà cô ta có tiền, không ít người vây quanh quanh.

Tan học, cũng không đợi cô đáp ứng, Đường Duệ liền đứng dậy đẩy xe lăn cho cô đi ra ngoài.

“Liễu Dục nói đẩy cô ra cổng lớn trường học chờ cậu ta, cậu ta sẽ nhanh chống đến đây.”

“Thật đúng là sợ tôi chạy.”

“Tên kia lòng dạ hẹp hòi cậu không phải không biết.”

Khóe mắt Vệ Duy Nhất mệt mỏi mà giật giật, sau khi mở mắt nhìn thoáng qua móng tay mình,bất giác nở nụ cười.
Sắc môi hồng nhuận chậm rãi cong lên, mắt hạnh thêm vài phần tươi đẹp, ngũ quan nhu hòa , ý cười làm người thấy xuân tâm nhộn nhạo.

Đường Duệ đem cô đẩy đến chỗ dưới gốc cây râm mát, nơi này cách cổng trường mấy gốc cây, bị che khuất rất khó nhìn thấy.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy chiếc xe đậu lên trái đường cái, bị lá cây che đậy, gió thu lành lạnh thổi tới có chút lạnh lẽo.

“Cậu ta khi nào thì lại đây.”

“Nhanh thôi.”

Không biết vì sao mà cô đột nhiên có chút bát quái, quay đầu nhìn về phía hắn, “Nếu cậu đối với Bạch Chi không hứng thú, cũng sẽ không bồi cô ta nói chuyện tới nửa đêm.”

Hắn nở nụ cười nhợt nhạt ,mơ hồ không nhìn thấu tâm trạng, “Tôi chỉ là không am hiểu cự tuyệt người khác.”
“Nếu không thích, vậy sớm cự tuyệt một chút, đừng để một cô gái bị tổn thương .”

Đôi tay Đường Duệ đặt ở sau người cô, hơi hơi rũ mắt nhìn về phía cô, lông mi hạ xuống, đỉnh đầu vang lên rung động lá cây bị thổi sàn sạt , ánh mặt trời đầu hạ chiếu xuống, lông mi che lấp một nửa con ngươi thâm ý.

“Vệ Duy Nhất.”

Rất ít khi nghe được thanh âm nghiêm túc như vậy từ hắn , cô còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn về phía hắn, liền lại nghe được một câu.

“Xin lỗi.”

Tay đặt sau lưng cô đột nhiên vươn tới, ấn bả vai cô xuống không đợi cô giãy giụa, trước mắt xuất hiện một mũi kim tiêm, ống tiêm xâm nhập vào bên trong cổ non mịn , chất lỏng chậm rãi đẩy vào.

Bình luận

Để lại bình luận