Chương 125

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 125

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mấy hộ sĩ cùng bác sĩ có kinh nghiệm ở cạnh hắn, đem hắn đưa ra cửa, vừa lúc cửa kính có thể nhìn rõ toàn bộ bên trong văn phòng , nhưng hắn không nghe được lời hai người bên trong trao đổi, Vệ Duy Nhất đưa lưng về phía hắn.

“Người bệnh bệnh trạng cuồng bạo tương đối nghiêm trọng , còn có khuynh hướng bạo lực, bên tôi kiến nghị nằm viện trị liệu, khuynh hướng bạo lực của cậu ta thực sự nghiêm trọng, nếu uống thuốc và làm tâm lý trị liệu trễ, sợ là càng lâu sẽ càng khó khống chế, yêu cầu tiến hành trị liệu khẩn cấp.”

Vệ Duy Nhất cầm giấy kiểm tra đo lường, chỉ nhìn một cách đơn thuần lên, trị số ghi ở mặt trên đích xác rất cao.
“Có thể không được ở bệnh viện được không? Anh ấy không có khả năng sẽ chịu nằm viện, khuyên không được.”

“Tôi biết cô lo lắng, bệnh viện chúng tôi cũng đã tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân có bệnh trạng giống cậu ta , đem cậu ta giao cho chúng tôi , cô có thể yên tâm, lúc cần thiết còn phải áp dụng phương án cường ngạnh tiếp nhận trị liệu .”

“Không phải, toi không phải có ý này.” cô buông đồ vật trong tay ngẩng đầu nói, “Tôi là nói, không cho muốn anh ấy nằm viện, có thể chứ?Anh ấy không chịu được khi cách xa tôi.”

Ánh mắt Bác sĩ nhìn về phía sau cô, cười khẽ, “Tôi nhìn ra được .”

Tầm mắt kia tựa như loài báo hoang dã trên thảo nguyên, ánh mắt như hổ rình mồi gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, cánh tay chống ở trên đùi nắm chặt, sau đó mở ra lại nắm chặt, hai chân căng chặt, mũi chân ma xát trên sàn, động tác chuẩn tốt tùy thời có thể vọt vào bất cứ lúc nào .

“Nhìn ra được cô có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu ta , nếu như vậy,trước kê đơn thuốc cho cậu ta, mỗi tuần hai lần tới chỗ tôi làm tâm lý trị liệu, cậu ta nếu không uống thuốc, hoặc không tới,thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, bước tiếp theo cần làm trị liệu mạnh mẽ để áp chế.”

“Được” cô có một lát do dự, “Tôi tận lực khuyên anh ấy uống thuốc.”

Bác sĩ lắc đầu, “Không phải tận lực, mà là nhất định.”

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, hắn nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế, bước nhanh như gió hướng tới văn phòng mà đi, tốc độ nhanh đến nổi đem hộ sĩ đi bên cạnh cũng khiếp sợ.

Trên đường về nhà , Liễu Dục hỏi cô muốn ăn cái gì.

“Sủi cảo đi, em muốn làm .”

Trong não liều mạng tìm tòi các thực đơn từng đọc qua, không nhớ.

“Anh không biết.” Hắn đều học nấu ăn từ trong sách, cuốn sách kia không có dạy làm sủi cảo.

Vệ Duy Nhất cười, “Em dạy cho anh.”

Khi còn nhỏ lúc ăn tết một nhà ba người nhà cô đều sẽ ăn món này, cùng nhau làm sửi cảo không khí vui vẻ đến hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ, ngoài cửa treo đèn lồng đỏ, TV chiếu tiết mục xuân vãn, ríu rít ầm ĩ.

Chẳng qua hiện tại người thay đổi, chỗ ở cũng đổi, nhưng bên tai vẫn ầm ĩ như vậy.

Sau khi dạy hắn thao tác, cô ngồi ở trên xe lăn nghiêm túc gói sủi cảo, đem vành bánh niết chặt, nhìn không thấy bên trong.

Thời điểm đang gói cái tiếp theo , Liễu Dục đột nhiên cầm lấy cái sủi cảo trong tay cô, khiếp sợ.

“Em đây là đang gói cái gì?” Hắn cau mày, đem da nhân mở ra, bên trong rớt ra hai viên thuốc màu trắng.

“Này mẹ nó là cái gì!” Liễu Dục đem đôi mắt nhìn thẳng vào cái bánh, khó có thể tin, “Em hạ độc lão tử !”

“Không, không phải……”

“Vệ Duy Nhất anh có điểm không tốt thì thực xin lỗi em! Em mẹ nó phải hạ độc mới được? Em chê anh tinh thần không bình thường nên không cần anh nữa? Em liền dùng đến sát chiêu ghê gớm này, làm em có thể làm đến được mức này, có phải ông bác sĩ chết tiệt kia đã nói với em cái gì không ?!”

Hắn bạo nộ đem sủi cảo trên bàn toàn bộ hất ngã, sủi cảo đã gói tốt toàn bộ bị hất xuống sàn, tâm Vệ Duy Nhất lạnh xuống, lấy thuốc từ trong túi ra đưa cho hắn xem.

Bình luận

Để lại bình luận