Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thưởng Thức Bữa Tiệc Bất Ngờ
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng.
Cô gái nhỏ đứng đó, trần trụi hoàn toàn dưới ánh đèn huỳnh quang. Làn da trắng sứ tương phản một cách đầy nhục cảm với mái tóc đen ướt sũng. Nước vẫn đang rỏ tí tách từ cằm cô, chảy dọc xuống khe ngực sâu hút.
Cặp bồng đảo no căng, tròn lẳn, đẹp hơn bất cứ thứ gì hắn từng thấy. Hai nụ hoa nhỏ xinh, hồng hào, đang cương cứng lên vì sợ hãi và vì lạnh.
Nhưng điều khiến cổ họng Liêu Thuận khô khốc, khiến con thú trong người hắn gầm lên, là miền tam giác bí ẩn phía dưới.
Nhẵn mịn. Nhẵn mịn đến khó tin.
Không một sợi lông mao. Như một bức tượng ngọc bích non tơ. Hai cánh sen mọng nước khép hờ, lấp ló khe huyệt đỏ bừng, ướt át vì nước… hay vì thứ gì khác?
Nơi nào đó của Liêu Thuận lập tức cứng như đá. Cây gậy sắt trong đũng quần hắn, vốn đang thư giãn, bỗng ngóc đầu dậy, căng trướng đến phát đau.
Hắn không ngu.
Đưa đồ ăn. Dọn dẹp phòng. Giặt trăm cái quần lót. Và bây* giờ*, trần trụi trong phòng tắm nam lúc nửa đêm.
Con mồi này rõ ràng là đang tự dâng lên miệng cọp.
Trần Hương không mặc quần. Một tay cô theo phản xạ che ngực, tay kia vội vàng che lấy nơi mềm mại phía dưới. Cô nghiêng mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn, đặc biệt là không dám nhìn xuống thứ đó của hắn.
Giọng cô run lên, lạc đi: “Xin… xin lỗi… tôi… tôi đi nhầm… phòng…”
Cô sợ đến muốn khóc. Nhưng cô nghe thấy giọng nói khàn đặc ái muội của hắn.
“Bỏ tay ra.”
Trần Hương nghi ngờ mình nghe nhầm. Cô ngơ ngác nhìn hắn, môi run bần bật: “…Cái… cái gì?”
Liêu Thuận hết kiên nhẫn rồi. Cặc của hắn cứng đến nổ tung rồi. Hắn gầm lên một tiếng, tiến tới, bàn tay to như gọng kìm chụp lấy cổ tay đang che ngực của cô.
“Tao bảo. Bỏ. Tay. Ra.”
Hắn giật mạnh tay cô ra.
Đôi gò bồng đảo trắng bóc, no nê lập tức bật ra, nhảy múa trước mắt hắn.
“Đệt… Con mẹ nó… trắng quá…”
Yết hầu hắn cuộn lên. Hắn muốn liếm, muốn cắn, muốn ngấu nghiến chúng.
“Huấn luyện viên… làm ơn… tôi thật sự…” Trần Hương sợ hãi, khóc nấc lên. Cô run rẩy, và hai bầu vú kia cũng run rẩy theo. Cái eo nhỏ nhắn kia làm sao có thể đỡ được hai khối thịt đẫy đà đó?
“Cô đặc biệt tới tìm tôi, phải không?” Liêu Thuận gằn giọng. Mắt hắn tối sầm lại, đầy dục vọng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt cô.
Trần Hương lúc này mới dám nhìn hắn. Làn da trắng nõn sau khi tắm, hàng mi ướt đẫm nước, đôi mắt ngơ ngác đáng thương. Trông cô lúc này… câu dẫn đến chết người.
Đầu óc Liêu Thuận giờ chỉ toàn là vú với lồn. Hắn cúi người xuống.
“Không… không phải… tôi không có…”
Cô còn đang giải thích, hắn đã cúi đầu, há miệng, ngậm lấy một bên đầu vú của cô.
“A!”
Trần Hương cảm giác như bị một luồng điện giật. Cả người cô run lên. Cái lưỡi thô ráp, nóng hổi của hắn quét qua đầu vú mẫn cảm. Đôi môi nóng bỏng bao lấy cả quầng vú, vừa hút vừa cắn. Hắn thở hổn hển như một con thú, hàm răng ngậm lấy núm hoa, kéo ra, nhả vào, rồi mút mạnh một cái, tạo nên âm thanh “chụt” một tiếng đầy dâm đãng.
“Không… Huấn luyện viên… Um… Đừng… Đừng cắn…” Cô khó chịu, giãy dụa. Khoái cảm kỳ lạ này làm cô sợ hãi. Cô dùng hai tay đẩy đầu hắn ra.
“Đệt… Mềm thật…” Liêu Thuận lẩm bẩm, “ăn” xong một bên, hắn chuyển qua bên còn lại, tiếp tục ngấu nghiến. Hắn lấn tới, ép cô vào bức tường gạch men lạnh ngắt. Cơ thể hắn toàn là cơ bắp cứng như đá.
“Huấn luyện viên… Huhu… Tôi sai rồi… A… Đừng cắn… Đau… Huhu…” Cô vừa khóc vừa đánh vào vai hắn, nhưng sức lực như mèo cào.
Liêu Thuận bắt lấy tay cô. Bắt lấy bàn tay nhỏ bé, trắng nõn đó, kéo xuống dưới.
“Sờ nó đi.”
Hắn ép tay cô nắm lấy cây gậy tím đen đang dựng đứng của hắn. Nó nóng rẫy, cứng ngắc, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Quy đầu khổng lồ giật giật, rỉ ra chất nhờn.
Trần Hương chưa bao giờ thấy… thứ này. Tay cô run lên, nức nở: “Huhu… Đừng…”
Bàn tay nhỏ xíu bị ép phải nắm lấy quả cầu lửa. Cảm giác đó làm Trần Hương run rẩy.
Liêu Thuận không dừng lại. Bàn tay kia của hắn mò xuống hoa huyệt của cô. Chỉ lướt nhẹ qua, ngón tay hắn đã dính đầy nước xuân. Con bé này…
“Đừng… Dừng lại… Cầu xin anh…” Cô nức nở đẩy hắn ra.
Nhưng cặp vú trắng nõn của cô cứ cọ tới cọ lui vào ngực hắn. Liêu Thuận chịu không nổi. Hắn nâng một chân của cô lên, gác lên hông mình.
Hắn muốn đi vào.
“Đừng mà…” Trần Hương cúi đầu, thấy cái đầu tím ngắt kia đang chĩa vào… nơi đó… của mình. Cô sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh… Đừng…”
Liêu Thuận đỡ lấy cự vật, đặt ở cửa huyệt non. Hắn trượt qua trượt lại. Nước cô đã nhiều. Hắn nhắm ngay lối vào, thúc nhẹ.
Mới chỉ vào một nửa đầu.
“Đệch! Con mẹ nó, sao chật vậy…?”
Hắn đỡ mông cô, hạ eo, thúc mạnh.
Một tầng màng mỏng cản lại.
Hắn sững sờ. Rồi, trong đáy mắt hiện lên niềm vui sướng man dại.
“Đệt! Lần đầu tiên?”
“Á…!” Trần Hương thét lên. “Đau… Đau quá…”
Cái đó của Liêu Thuận quá lớn. Cô như bị xé làm đôi. Cô khóc nấc lên, run rẩy: “Ra ngoài… Cầu xin anh… ra ngoài đi…”
“Gắng nhịn một chút.” Liêu Thuận cũng hối hận. Nếu biết là lần đầu, hắn đã dạo đầu kỹ hơn. Giọng hắn nhẹ lại: “Một lát nữa sẽ không đau.”
Hắn cố kiềm chế, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Mềm. Con mẹ nó, trên người con bé này không có chỗ nào là không mềm.
Hắn dịu dàng hôn, rồi lập tức như con sói đói, ngấu nghiến, cắn mút. Lưỡi hắn cạy mở hàm răng cô, luồn vào khoang miệng, quấn lấy cái lưỡi thơm ngọt của cô, kéo ra mà hút, mà liếm.
Trần Hương bị hôn đến khó thở. Cô ậm ừ trong cổ họng, tiếng nức nở biến thành tiếng rên rỉ câu người.
Hắn một tay bóp mạnh vú cô, một tay cố định mông cô. Hắn thở hổn hển vào tai cô, giọng ái muội: “Sao vú em mềm vậy, hửm?”
“Còn đau không?” Hắn hỏi, nhưng không đợi cô trả lời.
Hắn bắt đầu di chuyển.

Bình luận

Để lại bình luận