Chương 26

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 26

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dịu Dàng Sau Cơn Bão
Trần Hương tỉnh dậy trong một cơn mê man. Đầu cô ong ong, cơ thể nặng trĩu. Mùi rượu vang thoang thoảng và hương thơm xa lạ của nước xả vải cao cấp khiến cô hoang mang. Cô không còn ở trong căn phòng chật hẹp, tối tăm của mình.
Đây là một căn phòng ngủ khổng lồ. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào, đủ để cô nhận ra sự xa hoa chung quanh.
Và rồi, cô thấy nó.
Một “cây gậy” màu tím đen, sừng sững, nằm ngay bên cạnh gối cô, chỉ cách mặt cô vài gang tay. Cô chớp mắt, nghĩ mình còn say. Nhưng không, nó là thật. Nó nối liền với một thân hình vạm vỡ đang nằm nghiêng, chống cằm nhìn cô.
Là Liêu Thuân. Anh đã thức dậy từ bao giờ.
“Tỉnh rồi à?” Giọng anh khàn đặc, mang theo ý trêu chọc của một con thú đã no mồi. “Tối qua em say đến mức không biết gì. Cứ ôm lấy ‘nó’, bảo là que kem.”
Mặt Trần Hương đỏ bừng lên. Ký ức vỡ vụn đêm qua ùa về. Cô… cô đã làm thế thật sao?
“Em…”
“Há miệng ra.” Anh ra lệnh, nhưng giọng không hung dữ, mà là dụ dỗ. “Ăn nốt que kem đi.”
Cô hoảng hốt lùi lại, nhưng anh đã giữ lấy gáy cô, ép cô cúi xuống.
“Ngoan nào. Em thích nó mà.”
Cô nhắm nghiền mắt, trong cơn say còn sót lại, cô run rẩy làm theo. Nhưng nó quá lớn, vừa chạm vào đã khiến cô hoảng sợ, cổ họng cô nghẹn lại.
“Lớn quá… em… không…” Cô ho sặc sụa, nước mắt trào ra vì sợ hãi và xấu hổ.
Anh bật cười. Tiếng cười trầm, rung động lồng ngực. “Đồ ngốc.”
Anh lật người cô lại, đè cô xuống tấm nệm êm ái. “Thôi được rồi. Để anh ‘ăn’ em.”
Anh không cho cô cơ hội phản kháng. Cơn bão táp đêm qua lại nổi lên. Nhưng lần này, nó chậm hơn, có kiểm soát hơn. Anh kéo hai chân cô gác lên vai mình, chậm rãi tiến vào.
“Thấy chưa? Vẫn vừa khít.” Anh thì thầm, vừa di chuyển vừa hỏi cô những câu hỏi khiến người ta phải xấu hổ.
“Gậy của anh có lớn không?”
“Có… làm em… thoải mái không?”
Mỗi câu hỏi của anh là một cú thúc sâu. Cô không chịu nổi, vừa khóc vừa rên rỉ: “Thoải mái… anh ơi… thoải mái…”
Sự thừa nhận của cô khiến anh hài lòng. Anh bế bổng cô lên, để cô quỳ trên giường, còn anh đứng dưới đất, tiến vào từ phía sau. Tấm lưng trắng ngần của cô uốn cong thành một đường tuyệt mỹ. Anh bám lấy vòng eo thon của cô, không ngừng đưa đẩy.
“Kêu to lên. Anh muốn nghe.”
Cô không thể kìm nén được nữa, tiếng thét cao vút của cô vang lên khi cơn khoái cảm ập đến.

Khi anh đưa cô vào phòng tắm, chân cô vẫn còn run, đứng không vững. Anh để cô ngồi lên thành bồn, lấy bàn chải mới, bóp sẵn kem.
“Há miệng.”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Anh thở dài, vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. “Em nói chưa đánh răng còn gì.”
Anh tự tay đánh răng cho cô, cẩn thận và tỉ mỉ, như đang lau chùi một món đồ sứ quý giá. Xong xuôi, anh xả nước cho cô súc miệng.
Nhìn bọt kem dính trên khoé môi cô, anh không nhịn được, cúi xuống hôn.
Trần Hương, trong cơn ngái ngủ và mệt mỏi, bất giác mỉm cười với anh.
Một nụ cười ngây ngô, tin tưởng.
Tim Liêu Thuân hẫng một nhịp. Anh bế cô trở lại giường, đắp chăn cho cô cẩn thận, hôn lên trán cô.
“Ngoan. Ngủ đi. Anh phải đi rồi.”
Anh phải đi, trước khi anh thực sự không nỡ rời khỏi cái tổ ấm bất đắc dĩ này.

Bình luận

Để lại bình luận