Chương 28

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 28

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Váy Hoa Và Lời Tán Thưởng
Sáng hôm sau, Trần Hương tỉnh dậy vì… nhột.
Liêu Thuân đang hôn lên vành tai cô. Anh đã dậy từ sớm, chạy bộ về, trên người vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
“Dậy rồi à, mèo lười?”
Cô hoảng hốt lùi lại, cả người đau ê ẩm. “Em… em muốn… đi vệ sinh.”
Anh cười, bế thốc cô lên. “Đi.”
Anh bế cô vào tận phòng tắm, đặt cô ngồi lên bồn cầu, rồi thản nhiên… đứng đó huýt sáo. “Xuy… xuy… Nhanh nào.”
Mặt Trần Hương đỏ như gấc chín. Cô chưa bao giờ xấu hổ đến thế. “Anh… anh ra ngoài đi!”
“Sợ gì? Anh thấy hết rồi.” Anh còn thản nhiên vỗ vỗ lên đầu cô.
Cô cắn răng chịu đựng sự xấu hổ tột độ này. Khi xong xuôi, anh lại bế cô đến vòi sen. Nơi nào đó của anh đã lại cứng rắn, cọ vào đùi cô.
“Đừng… em… hôm qua…”
“Biết rồi.” Anh gắt, nhưng tay vẫn mở nước ấm. “Không làm em. Tắm nhanh rồi anh đưa em đi biển.”
Tắm xong, anh quấn khăn cho cô, ném lên giường một chiếc váy. “Mặc vào.”
Đó là một chiếc váy hoa nhí, hai dây, ngắn trên đầu gối. Chất vải mỏng và mát. Trần Hương nhìn nó, rồi lắc đầu quầy quậy.
“Em… em không mặc được đâu! Nó hở lắm!” Cô quen mặc đồ kín cổng cao tường rồi.
Sự kiên nhẫn của Liêu Thuân có hạn. “Anh mất nửa tiếng đồng hồ trong cái cửa hàng toàn đàn bà đó để chọn nó. Em nói em không mặc?”
Thấy anh sắp nổi giận, cô run rẩy cầm lấy. Chiếc váy có mút ngực sẵn, không cần mặc áo lót. Khi cô mặc vào, làn da trắng nõn của cô nổi bật trên nền vải, bờ vai trần mảnh dẻ, và nhất là bộ ngực no tròn bị đẩy lên, tạo thành một khe rãnh hút mắt.
Cô loay hoay mãi, không dám bước ra.
“Xong chưa?” Anh gõ cửa.
Cô lí nhí bước ra, hai tay cứ đan vào nhau, đầu cúi gằm.
Liêu Thuân đứng dựa vào tường, khoanh tay. Anh nhìn cô từ đầu đến chân. Rồi anh huýt sáo một tiếng.
“Đẹp.”
Chỉ một từ. Nhưng nó khiến Trần Hương ngẩng phắt lên.
“Đẹp thật.” Anh bước tới, nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. “Rất đẹp.”
Anh kéo cô đến trước tấm gương lớn. Anh đứng sau lưng cô, thân hình to lớn của anh bao trọn lấy vóc dáng nhỏ bé. Một tay anh siết lấy eo cô, tay kia vuốt ve bờ vai trần.
“Thấy không?” Anh thì thầm vào tai cô. “Em mặc cái gì cũng đẹp. Nhưng không mặc… còn đẹp hơn.”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, khiến cô run rẩy. Anh hôn lên vai cô, một nụ hôn chiếm hữu. “Đi thôi. Cho cả thế giới thấy em đẹp thế nào.”

Bình luận

Để lại bình luận