Chương 29

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 29

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Biển, Ghen Tuông Và Lời Thì Thầm
Bãi biển buổi chiều tà rực rỡ nhưng cũng đầy mệt mỏi. Đám học viên của Liêu Thuân, sau một ngày vần vò dưới nắng, đứa nào đứa nấy lết không nổi, nằm la liệt trên cát như cá mắc cạn.
Liêu Thuân và Trần Hương xuất hiện. Giám đốc Phó, mặt đen như đít nồi vì bị cho leo cây cả ngày, lao tới: “Ông chủ! Cậu còn biết đường tới à? Anh em sắp chết khô ở đây rồi!”
Nhưng lời mắng mỏ của anh ta tắc nghẹn trong họng khi ánh mắt chạm phải Trần Hương.
Anh ta há hốc mồm. Chiếc váy hoa, mũ rộng vành, kính râm che gần hết mặt. Nhưng vóc dáng đó… trời ơi! Ngực lớn, eo thon, đôi chân trắng đến phát sáng. Đây là “gu” mới của Liêu Thuân sao?
Phó đang ngây ngẩn đánh giá, thì một cú vỗ trời giáng đập vào gáy anh ta.
“Mẹ nó! Nhìn cái gì mà nhìn?” Liêu Thuân gầm lên. “Mắt muốn rớt ra ngoài rồi kìa!”
“Đau! Cậu… cậu…” Phó xoa gáy, uất ức. “Đẹp thì cho người ta nhìn chứ!”
“Biến!” Liêu Thuân lườm. “Cái dù lớn đâu? Nước trái cây? Trà sữa? Mang hết ra đây!”
“Trời sắp tối rồi còn dù gì nữa?” Phó càu nhàu.
“Cậu lải nhải nữa là tôi trừ lương!”
Phó lật đật chạy đi.
Liêu Thuân kéo Trần Hương đến chiếc ghế dài, cẩn thận bôi kem chống nắng cho cô. Bàn tay to lớn, thô ráp của anh lướt trên làn da mịn màng ở cánh tay, bờ vai cô.
Cô rụt người lại vì nhột. “Em… em tự làm được…”
“Ngồi yên.” Anh ra lệnh. Anh bôi xong tay, rồi cúi xuống, nắm lấy cổ chân cô. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng nõn, các ngón chân xinh xắn. Anh tỉ mỉ bôi kem lên mu bàn chân, rồi bất ngờ, anh cúi xuống, hôn lên đó.
“Anh!” Trần Hương giật bắn chân lại, mặt đỏ bừng. “Người ta nhìn…”
“Kệ họ.” Anh cười. Rồi anh vỗ vỗ vào đũng quần bơi đang cộm lên của mình. “Chỗ này nữa. Bôi giúp anh.”
Trần Hương nhìn xuống, mặt nóng ran, vội quay đi. “Anh… anh tự đi mà bôi!”
Anh cười ha hả. “Đồ nhát gan. Đi thôi, anh đưa em đi gặp bạn anh.”
Tim cô thắt lại. “Bạn… bạn của anh ạ? Em… em không đi đâu. Em sợ…”
“Sợ cái gì?” Anh kéo cô dậy. “Họ không ăn thịt em đâu.”
Bạn của Liêu Thuân đang tụ tập ở một quầy bar bãi biển. Sáu gã đàn ông, tướng mạo bảnh bao, và bên cạnh mỗi người là một cô gái.
Nhưng những cô gái đó… Họ đẹp một cách sắc sảo, mặc bikini bé xíu, cơ thể gầy rộc nhưng ba vòng lại phồng lên một cách bất thường. Họ trang điểm đậm, móng tay sắc nhọn, cười nói ồn ã.
Trần Hương bất giác lùi lại. So với họ, cô như con vịt xấu xí lạc vào bầy thiên nga. Cô chỉ là một cô gái nhà quê, mặc chiếc váy hoa mua vội. Nỗi tự ti quen thuộc lại trào lên, bóp nghẹt lấy cô.
Cô kéo tay Liêu Thuân. “Hay là… mình về đi anh.”
Liêu Thuân dừng lại. Anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô. Anh quay sang nhìn đám phụ nữ kia, rồi quay lại nhìn cô.
Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng trầm ấm. “Em ngẩng đầu lên mà nhìn đi.”
“Hả?”
“Nhìn kỹ bọn họ đi. Rồi nhìn lại em.” Anh siết nhẹ tay cô. “Cả đám bọn họ cộng lại, cũng không đẹp bằng một góc của em.”
Trần Hương sững sờ. Trái tim cô, lần đầu tiên, đập rộn ràng không phải vì sợ hãi, mà vì rung động.

Bình luận

Để lại bình luận