Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Biển Lớn và Chiếc Váy Đỏ
Giám đốc Phó đang điên cuồng thổi còi tập hợp đám học viên sắp xỉu tới nơi thì thấy Liêu Thuân vác một người đi tới. Anh ta lao ra: “Ông chủ! Cậu về… Ơ…”
Anh ta sững sờ. Người mà Liêu Thuân đang bế không ai khác chính là cô gái nhà quê hôm nọ. Nhưng… sao cô ta lại khác thế này? Chiếc váy hoa, làn da trắng…
“Trần Dương!” Giám đốc Phó gọi.
Trần Dương đang cố lết bước, nghe gọi liền ngẩng lên. Cậu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt mở to, chiếc bao cát trên vai rơi bịch xuống đất.
“Chị… Chị ơi?” Cậu lắp bắp. “Huấn… Huấn luyện viên… Sao anh lại bế chị em?”
Trần Hương xấu hổ, vùi mặt vào ngực Liêu Thuân, chỉ muốn độn thổ.
Liêu Thuân thậm chí không thèm dừng bước. “Cậu lo tập đi. Chị cậu, tôi lo.”
Anh đi lướt qua họ, tiến thẳng vào khách sạn Kim Sắc, khu nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất ở đây. Căn phòng tổng thống nằm ở tầng cao nhất, có hồ bơi vô cực riêng, nhìn thẳng ra biển.
Anh đặt cô xuống chiếc giường King size mềm mại. “Em ở đây. Anh đi tắm.”
Khi anh trở ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, anh ném cho cô một thứ. “Thay ra.”
Trần Hương mở nó ra. Đó là một bộ đồ bơi. Nếu có thể gọi nó là đồ bơi. Nó không giống một bộ đồ bơi, mà giống như vài sợi dây màu đỏ thắm, được nối với nhau bằng những mảnh vải bé xíu. Nó còn hở hang hơn cả bộ bikini của đám phụ nữ ngoài kia.
“Em… em không mặc đâu!” Cô đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy. “Cái này… không phải đồ bơi…”
“Nó là đồ bơi.” Anh tiến lại, ngồi xuống mép giường, giọng trầm xuống. “Hay em muốn anh tự tay mặc cho em?”
Nhìn vào đôi mắt tối sầm của anh, cô biết anh không đùa. Cô run rẩy cầm bộ đồ bơi, chạy vào phòng tắm.
Mười phút sau, cô bước ra.
Liêu Thuân đang đứng bên cửa sổ, nghe tiếng động, anh quay lại.
Anh nuốt khan.
Bộ đồ bơi màu đỏ rực làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Hai bầu ngực no tròn như muốn trào ra khỏi hai mảnh vải nhỏ, khe rãnh sâu hút. Vòng eo thon thả và cặp mông tròn lẳn lộ ra gần như trọn vẹn. Cô xấu hổ, hai tay che trước ngực, đầu cúi gằm, không dám nhìn anh.
“Lại đây.” Giọng anh khàn đi.
Cô rụt rè bước tới. Anh kéo cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu. “Mẹ nó. Thơm quá.”
Anh bế cô ra hồ bơi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã nhảy xuống nước.
“A!” Cô hét lên, theo phản xạ ôm riết lấy cổ anh như một con mèo con sợ nước.
Anh cười. Nước trong hồ mát lạnh, nhưng cơ thể anh thì nóng rực. Anh để cô bám vào người mình, tay anh siết chặt lấy vòng eo cô.
“Sợ à?” Anh thì thầm. “Đừng sợ. Anh sẽ không để em chìm đâu.”
Anh bắt đầu bơi nhẹ, để cô làm quen với nước. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, cả cơ thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực anh. Anh cảm nhận rõ từng đường cong của cô, cảm nhận được hai bầu ngực đang ép chặt vào ngực mình.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề. Anh dừng lại, ép cô vào thành hồ.
“Trần Hương.” Anh gọi tên cô.
Cô từ từ mở mắt. Ánh hoàng hôn chiếu vào đôi mắt cô, long lanh, ướt át.
“Muộn rồi.” Anh cắn nhẹ lên vành tai cô. “Lên đây rồi, thì đừng hòng xuống.”

Bình luận

Để lại bình luận