Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bà Chủ Siêu Thị Và Hai Bịch Dưa Chua
Sáng hôm sau, Liêu Thuân không đưa Trần Hương về nhà ngay. Anh lái xe đưa cô thẳng đến siêu thị.
“Hôm nay em phải học làm bà chủ,” anh nói, tay bẻ lái, chiếc xe việt dã đắt tiền trờ tới, đỗ ngay ngắn trước cửa siêu thị.
Mấy nhân viên thu ngân, bao gồm cả Trương Khánh Hoa, đang đứng tụm năm tụm ba buôn chuyện, vừa thấy chiếc xe quen thuộc thì lập tức im bặt. Khi họ thấy Liêu Thuân bước xuống, rồi vòng qua mở cửa cho Trần Hương—người đang mặc một bộ đồ mới nhưng trông vẫn giản dị—họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc và ghen tị.
Liêu Thuân cố ý không đi ngay. Anh khoanh tay, dựa vào cửa xe, lớn tiếng nói với Trần Hương, đủ để tất cả mọi người bên trong nghe thấy:
“Từ hôm nay, em là chủ ở đây. Em nhìn kỹ xem, có thấy ai ngứa mắt không?”
Trần Hương giật nảy mình. Cô kéo tay áo anh, lí nhí: “Anh… anh nói gì vậy? Mọi người đang nhìn…”
“Nhìn thì sao?” Anh nhướng mày, “Anh đang dạy em cách làm bà chủ. Em không thích đứa nào, em có quyền đuổi việc nó ngay lập tức. Hiểu không?”
Trương Khánh Hoa và mấy cô nhân viên khác nghe vậy thì mặt mày tái mét, vội vàng cúi đầu giả vờ làm việc.
Liêu Thuân tưởng mình nói vậy là cô đã hiểu, anh hùng hồn đẩy cửa, cùng cô đi vào. “Nào, bà chủ, em muốn làm gì đầu tiên? Đuổi việc ai?”
Trần Hương hoảng sợ, cô không dám nhìn ai. Cô chỉ biết đây là siêu thị của mình, nhưng bảo cô đuổi việc người khác… cô không làm được. Cô cúi gằm mặt, kéo tay anh đi nhanh qua quầy thu ngân, đi thẳng vào khu thực phẩm.
Cô dừng lại trước kệ dưa muối.
“Em… em muốn mua một ít dưa chua.”
Liêu Thuân đứng hình. Cơn tức giận hùng hổ ban nãy xẹp lép như bong bóng xì hơi. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“…Mẹ nó!”
Anh thật sự hết nói nổi. Anh bỏ tiền ra mua cả cái siêu thị này để cô thị uy, để cô trả đũa, vậy mà thứ đầu tiên cô nghĩ đến là dưa chua?
Điều khiến anh tức điên hơn là, cô cầm bịch dưa chua, rồi… đi thẳng ra quầy thu ngân, ngoan ngoãn xếp hàng chờ tính tiền.
Liêu Thuân hít một hơi thật sâu. Anh sải bước tới, không nói một lời, nắm lấy cổ tay cô, kéo tuột cô ra khỏi hàng.
“Em làm cái quái gì vậy?” Anh gầm lên, khiến cả siêu thị phải ngoái nhìn.
“Em… em tính tiền…”
“Em là bà chủ! Em lấy đồ của mình mà còn phải trả tiền à?” Anh chỉ muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.
Trần Hương “A” một tiếng, ngơ ngác như vừa hiểu ra một chân lý vĩ đại. Cô nhìn anh, rồi nhìn lại quầy dưa chua, mắt sáng lên.
“À… ra vậy.” Cô gật gù, rồi nói với vẻ mặt cực kỳ hớn hở, “Vậy… vậy anh chờ em một lát, em vào lấy thêm hai bịch nữa!”
Liêu Thuân: “…”
Anh thật sự… thật sự muốn đánh người. Nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng không giả trân kia của cô, anh lại không nỡ. Anh đành kéo cô ra xe, để cô ôm khư khư ba bịch dưa chua, trong lòng thầm rủa: “Đúng là đồ ngốc!”
________________

Bình luận

Để lại bình luận