Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Cầu Hôn Nơi Nhà Ngói
Chiếc xe việt dã sang trọng dừng lại trước căn nhà ngói lụp xụp, thu hút ánh nhìn tò mò của mấy người hàng xóm.
Trần Hương vội vã xuống xe. Bà nội đã nghe tiếng, chống gậy bước ra. Vừa thấy Liêu Thuân bước xuống từ ghế lái, nụ cười của bà càng rạng rỡ.
“Huấn luyện viên… lại đến chơi à?”
Liêu Thuân không nói gì, anh mở cốp xe. Bên trong không phải là quần áo rẻ tiền nữa, mà là vô số túi lớn túi nhỏ. Anh xách hết giỏ trái cây nhập khẩu, yến sào, sâm,.. những thứ bổ dưỡng cho người già, thậm chí còn có cả một thùng kem loại đắt tiền mà anh biết Trần Hương thích.
“Cháu đến thăm bà ạ.” Anh đặt mọi thứ xuống bàn, căn nhà nhỏ lập tức chật ních.
Bà nội vừa vui vừa ái ngại: “Trời ơi, cậu đến chơi là quý rồi, sao còn mua nhiều đồ thế này… Tốn kém quá.”
Trần Hương chạy đi pha trà. Liêu Thuân kéo một chiếc ghế đẩu, ngồi đối diện bà. Anh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ngày thường.
“Bà ơi.”
Bà nội thấy vẻ mặt anh, cũng nín thở chờ đợi.
“Cháu đến đây… là có chuyện muốn thưa với bà.” Anh nhìn thẳng vào mắt bà, “Cháu thương Trần Hương. Cháu muốn hỏi cưới cô ấy làm vợ.”
Choang.
Chiếc ấm trà trên tay Trần Hương rơi thẳng xuống nền đất, vỡ tan tành. Nước nóng văng tung tóe.
“Em có sao không?” Liêu Thuân giật mình, vội lao tới.
Trần Hương hoảng hốt nhìn anh, rồi nhìn bà nội, mặt cô trắng bệch. Anh… anh vừa nói gì? Cầu hôn? Trước mặt bà?
Bà nội cũng sững sờ không kém. Bà nhìn gã đàn ông cao lớn trước mặt, rồi nhìn đứa cháu gái đang run rẩy của mình.
“Trần Hương,” bà nghiêm giọng, “Cháu vào đây bà hỏi.”
Trần Hương như người mất hồn, lấm lét đi theo bà vào buồng trong. Liêu Thuân ở ngoài, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hồi hộp.
Trong buồng, bà nội nắm lấy tay cháu gái.
“Nó… nó nói thật à?” Trần Hương cúi đầu, mặt đỏ bừng, gật nhẹ. “Vậy… cháu có thương nó không?” Trần Hương im lặng một lúc lâu, rồi lại gật đầu.
Bà nội thở dài một hơi não nề. “Hương ơi, bà lo quá…”
“Nó là người thành phố, gia đình bề thế. Còn nhà mình chỉ là dân quê nghèo, nợ nần chưa trả hết. Môn không đăng, hộ không đối, sau này cháu về nhà người ta, làm sao mà ngẩng mặt lên được?”
“Bây giờ nó thương cháu, nó chiều cháu. Nhưng vài năm nữa, nó chán rồi, nó bỏ cháu… thì cháu tính sao? Người ta giàu có, họ ly hôn dễ như trở bàn tay. Cháu mà lỡ dở một lần, về đây ai dám lấy cháu nữa… Bà sợ… bà sợ cháu bị người ta ức hiếp…”
Bà nội nói đến đây, giọng nghẹn lại, nước mắt lưng tròng.
“Bà nội…” Trần Hương nghe những lời gan ruột của bà, cô cũng oà khóc.
Một lúc lâu sau, cô mở cửa bước ra, đôi mắt sưng húp. Liêu Thuân đứng bật dậy, tim đập thình thịch.
“Sao vậy?” Anh vội hỏi, “Bà nói gì? Bà không đồng ý à?”
Trần Hương lắc đầu, nức nở: “Không phải…”
“Vậy sao em khóc?”
“Bà nội nói…” cô hít một hơi, “Bà sợ em gả đi rồi… sẽ bị người ta ức hiếp…”
Liêu Thuân thở phào, nhưng ngay lập tức lại cau mày giận dữ. “Ai dám ức hiếp em? Em nói anh nghe, là thằng nào?”
Trần Hương ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mếu máo.
“…Là anh đó.”
Liêu Thuân: “…”
Toàn bộ khí thế hùng hổ của anh tan biến sạch sẽ. Anh ngẩn ra, rồi bật cười. Anh đưa tay lên, lau nước mắt cho cô, giọng mềm nhũn, đầy cưng chiều.
“Đồ ngốc này. Anh hứa, anh sẽ không bao giờ ức hiếp em.”
Cô sụt sịt: “Nhỡ… nhỡ sau này anh ức hiếp em thì sao?”
Liêu Thuân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm:
“Vậy thì anh thề. Anh tuyệt đối không ức hiếp em…” Anh ngừng lại một giây, rồi nhếch mép, “…Ngoại trừ ở trên giường.”
“Anh!” Trần Hương đỏ bừng mặt, vội giơ tay bịt miệng anh lại, ngăn không cho anh nói bậy.
________________

Bình luận

Để lại bình luận