Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Dưới Mái Hiên
Liêu Thuân thích thú liếm nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Trần Hương giật nảy mình như bị điện giật, vội rụt tay về, cọ cọ vào quần, cảm giác tê ngứa lan ra cả cánh tay.
Bà nội từ trong buồng bước ra, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn.
“Huấn luyện viên Liêu,” bà gọi, “Cậu ngồi xuống đây, tôi muốn nói với cậu vài lời.”
Liêu Thuân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.
“Trần Hương nó dại dột, lại thật thà. Tôi giao nó cho cậu, coi như giao cả mạng già này.” Bà nhìn anh, ánh mắt già nua nhưng sắc bén. “Cậu hứa với tôi một điều. Lỡ như… tôi nói là lỡ như, sau này cậu hết thương nó rồi, cậu đừng đánh đập, đừng ruồng rẫy nó. Cậu làm ơn, đưa nó về tận cửa nhà này, trả lại cho tôi.”
“Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi vẫn nuôi được nó.”
Lời nói của bà như một nhát búa, gõ mạnh vào lồng ngực Liêu Thuân. Anh không hứa hẹn viển vông. Anh nhìn thẳng vào mắt bà, trịnh trọng gật đầu.
“Vâng. Cháu hiểu.”
Bà nội gật đầu, coi như đã yên tâm phần nào.
Tối đó, Liêu Thuân ở lại. Anh tìm Trần Hương ở gian bếp, thấy cô đang ngồi xổm bên bếp lửa, tay cầm que củi nguệch ngoạc viết gì đó xuống nền đất. Thấy bóng anh, cô giật mình, vội vàng dùng chân di di, xoá đi dấu vết.
“Viết gì mà giấu anh?” Anh kéo cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô cúi gằm mặt, không nói. Ánh lửa lập lòe chiếu lên gò má ửng hồng của cô. Anh biết tỏng cô vừa viết tên anh.
Anh im lặng nhìn ngọn lửa một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Này, anh hỏi cái này.”
“Dạ?”
“Nếu lỡ một ngày, anh bị xe đụng, què cả hai chân, phải nằm một chỗ, em có bỏ anh không?”
Trần Hương sững sờ. Cô quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh không giống như đang đùa. Cô không do dự, lắc đầu nguầy nguậy.
Liêu Thuân bật cười. Anh vươn tay, vuốt nhẹ má cô, gạt đi vết tro dính trên đó.
“Vậy em cũng nghe cho kỹ đây,” anh nói, giọng trầm và rõ ràng, “Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, dù anh có què, có cụt, hay có chết, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ em.”
Trái tim Trần Hương run lên.
Đêm đó, Trần Hương vẫn ngủ với bà nội theo thói quen. Liêu Thuân nằm một mình trong phòng của Trần Dương, trằn trọc không sao ngủ được. Anh đã quen với hơi ấm mềm mại trong lòng.
Nửa đêm, anh nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt. Anh lập tức bật dậy, rón rén ra ngoài. Đúng như dự đoán, Trần Hương vừa đi vệ sinh ra.
Anh không nói một lời, bước tới, bế thốc cô lên.
“A! Huấn luyện viên!” Cô hoảng hốt, “Anh làm gì vậy? Thả em xuống… Bà nội…”
“Suỵt!” Anh bế cô đi thẳng về phòng mình, ném cô lên giường, rồi nhanh chóng chui vào chăn, ôm cô chặt cứng như một con gấu.
“Anh ngủ không được.” Anh gầm gừ, vùi mặt vào tóc cô, hít một hơi thật sâu. “Không có em anh không ngủ được.”
Trần Hương bị anh ôm cứng ngắc, không dám cựa quậy.
“Nhưng… bà nội…”
“Kệ bà. Em mà còn lộn xộn, anh làm em ngay tại đây đấy.”
Cô lập tức nằm im thin thít. Anh hài lòng thở ra, siết cô chặt hơn, và chỉ vài phút sau, tiếng ngáy đều đều của anh đã vang lên.
________________

Bình luận

Để lại bình luận