Chương 56

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 56

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bão Táp
Giữa tiếng nhạc ồn ã và mùi rượu nồng nặc của bữa tiệc mừng công, Liêu Thuân đột ngột đứng phắt dậy. Anh không đợi giám đốc Phó phát biểu xong, chỉ đơn giản là nâng ly rượu của mình lên, giọng khàn khàn át đi tất cả:
“Nghe đây! Tiệc hôm nay cứ ăn uống thoải mái. Coi như… là tiệc báo hỉ của tôi!”
Cả phòng ăn vốn đang náo nhiệt bỗng dưng im bặt. Đến cả gã học viên đang say rượu cũng phải ngậm miệng lại. Giám đốc Phó sững sờ, làm rơi cả micro. Mọi ánh mắt, gần một trăm cặp mắt, đổ dồn về phía Liêu Thuân, rồi lập tức chuyển sang cô gái đứng bên cạnh anh.
Trần Duơng, người đang đứng ở một góc, gần như đánh rơi cả đĩa thức ăn. Cậu sững sờ. Chị gái? Báo hỉ? Đầu óc non nớt của chàng trai mười sáu tuổi quay cuồng. Cậu nhìn người phụ nữ đang đứng đó. Đó có phải là chị gái mình không? Vẫn là mái tóc đen dài, nhưng bộ váy vàng nhạt thanh thoát , làn da trắng bật tông dưới ánh đèn, và cả cái khí chất rụt rè nhưng đã bớt quê mùa … Đây đâu phải là người chị mặc áo sơ mi kẻ ô bạc màu mà cậu biết.
Trần Hương cũng ngượng chín cả mặt. Cô kéo nhẹ tay áo Liêu Thuân: “Anh… anh nói gì vậy? Mọi người…”
“Nói gì là nói gì?” Liêu Thuân cười khà một tiếng, anh đã nhịn hai tháng ròng rã rồi. Anh không quan tâm đến bữa tiệc liên hoan chết tiệt này nữa. Anh vòng tay qua eo cô, một tay ôm ngang bế thốc cô lên. “Về phòng!”
“Huấn luyện viên! Anh không đi liên hoan sao?” Trần Duơng lắp bắp gọi theo, vẫn còn hoang mang.
“Các cậu cứ đi đi! Hôm nay tôi bận rồi!” Liêu Thuân gầm lên, sải bước dài về phía cầu thang, mặc kệ tiếng la ó và huýt sáo của đám học viên.
Trần Duơng như một thằng ngốc cầm túi đồ, lật đật chạy theo sau. Cậu lo lắng. Chị gái cậu trông thật nhỏ bé trong vòng tay của gã đàn ông vạm vỡ kia. Cậu sợ chị mình bị bắt nạt. Cậu chạy lên đến hành lang tầng trên, đứng sững trước cửa phòng Liêu Thuân, tay giơ lên định gõ cửa.
Nhưng rồi…
Từ bên trong cánh cửa gỗ dày, vọng ra không phải tiếng la mắng. Đó là một thứ âm thanh khác. Tiếng “ưm… ưm…” đứt quãng, tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng rên rỉ.
Rầm.
Trần Duơng nghe thấy tiếng như thể có ai đó bị đẩy mạnh vào cửa.
“A… Đừng…”
Đó là giọng của chị cậu. Nhưng nó không giống như đang sợ hãi, mà là…
Trần Duơng tuy còn nhỏ nhưng cũng đủ hiểu. Mặt cậu đỏ bừng lên như gấc chín. Cậu hoảng hốt quay đầu, gần như vấp ngã khi chạy về phòng ký túc của mình.
Bên trong phòng, ngay khi cánh cửa vừa đóng sầm lại, Liêu Thuân đã ép chặt Trần Hương lên đó. Hơi thở của anh nóng rực, phả vào cổ cô.
“Mẹ nó, anh nhớ em chết mất!”
Anh không cho cô kịp thở. Đôi môi thô ráp của anh ngấu nghiến lấy cánh môi mềm. Chiếc lưỡi nóng hổi của anh càn quét khoang miệng cô, vừa mạnh bạo vừa gấp gáp. Anh đã nhịn quá lâu rồi. Hai tháng trời chỉ nhìn cô qua màn hình, tự mình giải quyết, cơn thú tính trong anh đã tích tụ đến đỉnh điểm.
“Huấn luyện viên… ưm…” Trần Hương bị hôn đến mềm nhũn, tay chỉ biết bám vào vai anh.
“Gọi ông xã!” Anh gầm lên giữa nụ hôn.
Anh không chỉ hôn, tay anh bắt đầu hành động. Chiếc áo khoác mỏng bị vứt xuống sàn. Bàn tay to lớn, thô ráp đầy vết chai của anh luồn vào trong chiếc váy vàng, chạm vào làn da mịn màng sau lưng cô.
Xoẹt! Khóa kéo bị giật tung ra.
Chiếc váy tuột xuống, để lộ tấm lưng ong trắng nõn và bộ đồ lót ren màu đen mà anh chưa từng thấy.
“Em… em mặc cái này cho ai xem?” Anh gầm gừ, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít hà mùi da thịt thơm ngát. Mùi hương này làm anh phát điên.
Anh xoay người cô lại. Đôi mắt Trần Hương đã ngấn nước, vừa xấu hổ vừa có chút gì đó mong chờ. Anh không đợi thêm được nữa. Bàn tay anh vòng ra sau lưng, tháo tung móc áo ngực.
“A!”
Hai đồi tuyết trắng nõn nà được giải phóng, nảy lên theo nhịp thở dốc của cô. Liêu Thuân như một con thú đói, lập tức cúi đầu xuống, há miệng ngoạm lấy một bên.
“Ngọt quá… Mẹ nó, sao lại mềm thế này!”
Hàm râu lún phún của anh cọ vào da thịt cô, vừa nhột vừa kích thích. Anh mút, cắn, liếm, dùng chiếc lưỡi thô ráp của mình quần thảo trên đỉnh hồng đào đang săn cứng lại. Anh “ăn” bên này chán rồi lại chuyển qua bên kia, hai tay không ngừng xoa nắn, nhào nặn khối thịt mềm.
Trần Hương rên rỉ không thành tiếng, cơ thể mềm nhũn ra, nếu không có cánh cửa đỡ lấy, cô đã ngã quỵ. Hạ thân cô bắt đầu ướt át.
Liêu Thuân ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ ngầu vì dục vọng. Anh bế thốc cô lên, quăng lên chiếc giường lớn. “Hôm nay, anh phải ăn em no căng.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận