Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Về nhà
Lúc giám đốc Phó mang thuốc tới, Liêu Thuân mới thay quần áo đi ra. Anh giật lấy túi thuốc rồi xoay người tính vào trong.
Giám đốc Phó “uây” một tiếng ngăn anh lại, gãi gãi mặt đầy vẻ ái ngại: “Cái đó… lúc ông gọi điện thoại cho tôi, tôi mở hơi lớn…”
“Nói thẳng!” Liêu Thuân không có kiên nhẫn, trừng mắt liếc anh ta.
Giám đốc Phó bị tiếng rống của anh làm cho giật mình, vội vàng nói: “Tôi mở loa ngoài, bây giờ tất cả học viên trong câu lạc bộ đều biết chuyện ông thao sưng bà xã ông rồi.”
Liêu Thuân: “…”
Giám đốc Phó thấy mặt sếp đen như đít nồi, anh ta vội vàng xoay người chạy biến, không dám ở lại thêm một giây nào.
Liêu Thuân trở lại phòng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Trần Hương. Cô ngủ mơ mơ màng màng, khi bị đụng vào chỗ đau thì chỉ hừ nhẹ, thanh âm mềm mại như mèo con. Liêu Thuân bôi xong, lại tìm một viên thuốc hạ sốt cho cô uống. Trần Hương mệt lả, cô uống thuốc xong thì lập tức chui vào chăn ngủ tiếp. Liêu Thuân đắp chăn cho cô, trước khi đi còn cẩn thận khóa cửa phòng lại, anh đến nhà ăn uống vài ly rượu coi như chúc mừng các học viên.
Được mười phút, anh lại bắt đầu thấy bồn chồn, lo lắng Trần Hương tỉnh dậy không tìm thấy anh sẽ sợ hãi. Anh vội vàng đứng dậy, bỏ lại đám đông đang hò reo, trở về lại phòng.
Trần Dương muốn hỏi anh có chuyện gì, thấy anh vừa tới không bao lâu đã rời đi, nhưng cậu không dám đuổi theo hỏi. Cậu nghĩ, có lẽ nên chờ chị mình tỉnh rồi hỏi một chút thì hơn.
Khi Liêu Thuân trở về, Trần Hương vẫn đang say ngủ, làn da trơn bóng, không mặc cái gì. Liêu Thuân dọn dẹp “bãi chiến trường” trong nhà tắm rồi quay trở ra, anh ôm cô vào trong ngực, tay to vòng qua eo nhỏ, cằm đặt lên đỉnh đầu Trần Hương, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt ngủ.
Hôm sau, Trần Hương không phải là tự tỉnh, mà là bị anh “thao” tỉnh.
Dục vọng buổi sáng của Liêu Thuân lúc nào cũng mạnh mẽ. Người trong lòng ngực vừa thơm vừa mềm, anh cúi đầu ăn hai đầu vú, nơi nào đó bên dưới lại không nghe lời mà cứng lên. Anh ôm Trần Hương vào trong ngực mình, đỡ cự vật của mình trượt qua lại vài lần trước cửa huyệt, chờ khi bên trong tiết ra nước xuân rồi mới cắm thẳng vào.
Trần Hương mơ hồ tỉnh dậy từ trong lồng ngực anh, ý thức còn chưa trở về, nhưng khoái cảm đã chạy lan tràn khắp người cô. Sống lưng cô run lên lập cập, cổ họng không kiềm được lại rên rỉ ra tiếng.
Cây gậy ra vào trong huyệt vừa cứng vừa nóng. Anh ôm eo nhỏ cô, đâm mạnh vào trong huyệt liên tiếp gần trăm lần, đem nước xuân phun ra ngoài. Liêu Thuân hung hăng tách hai cánh mông cô ra, hạ thấp bụng rồi điên cuồng đẩy lên trên. Khoái cảm quá sâu khiến Trần Hương thét chói tai, nước mắt cùng nước miếng đều chảy ra: “A a a… Đừng mà…”
Cuối cùng Liêu Thuân cũng lên đỉnh, anh đột nhiên rút ra, bắn tinh lên tấm lưng ong của cô.
Đôi mắt Trần Hương bị anh làm muốn lóe trắng, thân thể sau cao trào rất mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền có thể ra dâm thủy. Liêu Thuân bế cô vào toilet đi tắm. Anh lau mặt cho Trần Hương, đánh răng cho cô, nhìn đôi mắt cô vẫn nhắm tịt, anh cười hôn lên mặt cô: “Mẹ nó, đáng yêu quá.”
Trần Hương được anh cho ngủ nướng trên lầu. Liêu Thuân xuống lầu quan sát tình hình học viên luyện tập. Khi anh trở lại phòng, anh sững sờ khi thấy Trần Hương đang dọn dẹp phòng cho anh. Đống quần lót vứt lung tung trên bàn ghế, Trần Hương nghĩ là đồ dơ, cô liền gom lại, giúp anh giặt sạch sẽ, phơi phóng gọn gàng ngoài ban công, ước chừng hơn năm mươi chiếc.
Quần áo của anh, cô cũng đã giúp anh phân loại ra, áo lót một ngăn, quần áo vận động một ngăn, còn có chậu cây cảnh cũng được cô đem ra ban công phơi nắng.
Cô mặc chiếc váy dài của ngày hôm qua, đứng ở trên ban công. Tóc bị làn gió thổi bay, làn váy cũng theo chiều gió mà tung bay. Cô sợ váy bị tốc lên, lo lắng che chắn lại, khi xoay người lại thì thấy anh đang đứng ngay cửa.
Đôi mắt của Liêu Thuân vẫn đang nhìn cô, nét cười dịu dàng hiện đầy trên mặt.
Sắc mặt Trần Hương trở nên thẹn thùng, cô đi tới chỗ anh, nhỏ giọng nói gì đó. Liêu Thuân không nghe rõ, anh chỉ đưa tay ôm người vào trong ngực mình.
“Trần Hương,” anh nói, giọng anh trầm ấm và đầy kiên định, “Chúng ta kết hôn đi.”
“Trôi dạt nay đây mai đó”, đó chính là những gì Liêu Thuân cảm nhận được từ khi sinh ra. Thể xác một nơi, nội tâm một ngả.
Nhưng từ khi anh gặp được Trần Hương, trái tim lang thang của anh dường như đã được đánh thức và tìm về đúng chỗ.
Anh mong muốn có một gia đình.
Một gia đình có anh, và có Trần Hương.
________________

Bình luận

Để lại bình luận