Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ra mắt
Trần Hương vốn định buổi chiều sẽ về nhà.
Nhưng cô lại bị Liêu Thuân kéo xuống nhà ăn, cùng mọi người ăn cơm trưa. Điều này, không báo trước, đã trở thành một buổi ra mắt chính thức của cô với tất cả các học viên trong câu lạc bộ. Mọi người, sau cú sốc “bà xã bị thao sưng”, giờ đây đều phải cố nặn ra nụ cười, thay phiên nhau chúc mừng Liêu Thuân.
Một lúc sau, Trần Dương lẳng lặng tìm đến Trần Hương, kéo cô ra một góc. Hai người nhỏ tiếng trò chuyện vài câu. Sau khi Trần Dương đi ra, có học viên khác tới khoác vai cậu, tò mò hỏi: “Này, cậu quen biết bạn gái của huấn luyện viên từ khi nào thế? Xinh quá!”
Chỉ nghe Trần Dương gãi đầu, mặt vẫn còn hơi ngơ ngác: “Chị ấy là chị của tôi.”
“Hả???”
Khoảnh khắc lúc đó, cả đám người, bao gồm cả giám đốc Phó, đều nhìn cậu bằng ánh mắt khiếp sợ.
Bởi vì mọi người trước đó đã từng gặp qua chị của Trần Dương. Khi đó, cô mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô bạc màu, lúc nào cũng cúi đầu nên không ai thấy rõ mặt, nhưng cái bộ dạng quê mùa, rụt rè đó đã để lại cho bọn họ ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng người phụ nữ trước mắt họ đây, đâu còn chút bóng dáng quê mùa nào nữa? Cô mặc một chiếc váy màu vàng kem dáng dài, tôn lên làn da trắng nõn. Khi cười, đôi mắt cô cứ cong lên như vầng trăng khuyết. Cô bị Liêu Thuân ôm chặt vào trong ngực, gã đàn ông to lớn, đen sạm bên cạnh cô gái nhỏ bé, trắng ngần. Trông họ, đúng là phiên bản “Người đẹp và Quái vật” ngoài đời thực.
Trần Dương vừa hỏi Trần Hương quen huấn luyện viên khi nào, Trần Hương không muốn nói dối, nhưng đang do dự không biết nên kể từ lúc nào, thì lại nghe cậu em trai mình thì thầm: “Chị ơi, sao có thể nhanh như vậy chứ…”
Trần Dương muốn nói, chị sao có thể dễ dàng phát sinh quan hệ với huấn luyện viên như vậy, nhưng lời nói vừa đến cửa miệng, cậu lại không có cách nào thốt ra được. Bởi vì, cậu đang nói chuyện với chị gái mình.
Nào ngờ, cậu còn chưa dứt lời, Liêu Thuân ở bàn trên đột nhiên đứng lên, nâng ly rượu của mình lên cao, giọng nói sang sảng vang vọng cả phòng ăn: “Cảm ơn mọi người đã đến! Và chuẩn bị tinh thần đi, chờ mọi người cùng nhau uống rượu mừng của chúng tôi nhé!”
Cả phòng lập tức kinh ngạc.
Trần Dương cũng hoàn toàn choáng váng.
Trần Hương nhỏ giọng hỏi Trần Dương: “Em muốn nói gì thế?”
Trần Dương nuốt nước bọt, lắc đầu quầy quậy: “Dạ… không có gì ạ.”
Cậu đúng là lo lắng nhọc công vô ích rồi. Chị cậu sắp lấy chồng đến nơi rồi.
Liêu Thuân thông báo muốn kết hôn, và anh dùng tốc độ “sấm rền gió dữ” để thực hiện nó. Ngay trong cùng ngày hôm đó, anh liên hệ đặt chỗ váy cưới tốt nhất, đặt phòng khách sạn lớn nhất, rồi hỏi số điện thoại của ba mẹ Trần Hương, nói là muốn mời hai bác ăn một bữa cơm, để sắn tiện bàn bạc chuyện cưới xin.
Trần Hương không nghĩ mọi chuyện lại nhanh đến như vậy. Lòng cô vừa có chút khẩn trương, lại vừa có chút mong chờ, nhưng cũng kèm theo một chút sợ hãi mơ hồ. Cô sợ ba mẹ không đồng ý, sợ ba mẹ của Liêu Thuân sẽ không hài lòng về cô, và còn sợ… Liêu Thuân sau khi kết hôn sẽ không còn thích cô nữa.
Buổi tối, Liêu Thuân lái xe đưa cô về thị trấn. Anh mua cho bà nội không ít quà cáp đắt tiền, rồi cùng bà bàn chuyện kết hôn. Bà nội vui đến mức không khép được miệng, bà kéo Liêu Thuân lại, bắt đầu kể lể đủ thứ chuyện dài chuyện ngắn. Trần Hương sợ anh nghe lâu sẽ cảm thấy phiền, cô phải giục bà nội đi ngủ, lúc này mới kéo Liêu Thuân ra ngoài.
“Em kéo anh làm gì, anh còn đang muốn nghe nữa.” Sau khi đi ra, anh cùng Trần Hương lên lầu hai. “Bà nội em kể hồi nhỏ em rất hay khóc nhè.”
Trần Hương đỏ mặt, cãi lại anh: “Em đâu có khóc.”
“Ừ, không khóc,” Liêu Thuân cười gian xảo, “Bất quá, chỉ có trên giường mới khóc thôi.”
Mặt Trần Hương lại đỏ lên, cô đi vào phòng không thèm để ý tới anh nữa.
Liêu Thuân tùy ý quét mắt một chút, căn phòng đã được Trần Hương quét dọn sạch sẽ, trên bàn còn có ngọn đèn kinh khí cầu đang sáng mà anh đã mua cho cô, nhưng mà nó đã xẹp đi mất rồi.
Liêu Thuân lại đi tới một gian phòng khác, bên trong có một cái tủ treo rất nhiều quần áo. Bên trái là của cô, còn bên phải… đều là của anh. Khi ở khu phố sầm uất, anh đã mua rất nhiều, giá cả đều là 100 tệ 3 hoặc 4 cái. Trần Hương đã giặt giũ nó sạch sẽ rồi treo hết lên đây. Khi ấy anh nói bận việc xong sẽ mặc cùng với cô, cô liền nghiêm túc treo hết cả lên để chờ anh.
Ngực Liêu Thuân nóng hầm hập, anh xoay người ra ngoài tìm Trần Hương. Cô đang bận rộn trong bếp.
Anh bận rộn cả buổi trưa nên bây giờ cũng chưa ăn gì. Trần Hương vội vã làm món thịt kho tàu cho anh. Khi xe dừng trước cửa siêu thị, anh thấy cô đỏ mặt đi xuống mua đồ, anh cứ nghĩ rằng cô muốn mua băng vệ sinh, không nghĩ rằng cô lại đi mua thịt ba chỉ về để làm cho anh.
Cô vì tiết kiệm nên cả ngày không dám bật điều hòa, nhưng cô lại không tiếc tiền mua thịt cho anh.
Giờ phút này, khi anh đứng trước cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, ý cười tràn đầy trên mặt khi cô vì anh mà làm món thịt kho tàu.
________________

Bình luận

Để lại bình luận