Chương 66

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 66

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Quyết định
Một giờ sáng, Liêu Thuân phải chạy đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Lúc trở về, anh thấy đèn phòng vẫn sáng. Trần Hương đã ngủ gục trên bàn. Đống tài liệu cùng tư liệu học tập trên bàn bị anh nhìn thấy. Cô gái ngốc này còn cẩn thận lấy tờ báo che lại, nhưng mắt Liêu Thuân rất nhạy. Anh nhấc tờ báo lên thì thấy, toàn là tài liệu ôn tập và bài tập cấp ba.
Anh đoán chừng cô đã trộm ôn bài được hơn hai tháng rồi.
Trong lòng Liêu Thuân đột nhiên dâng lên một cảm xúc phức tạp, “ngũ vị tạp trần”. Anh đem thuốc để xuống bàn, bế cô lên giường. Sau khi Trần Hương mơ màng uống xong, anh lại ôm cô vào trong ngực, cúi đầu im lặng nhìn cô.
Bây giờ Trần Hương đã gầy đi rất nhiều. Ban ngày cô bận bịu ở siêu thị, ban đêm lại phải thức khuya đọc sách. Thậm chí mỗi ngày cô còn phải giúp anh giải tỏa ham muốn, gọi video cho anh.
Nhưng Liêu Thuân chưa từng nghe Trần Hương than vãn hay oán giận một lời nào, thậm chí là ủy khuất khóc lóc với anh cũng không. Từ đầu đến cuối, cô đều vui vẻ với anh, cứ như sinh hoạt như thế đã là thứ hạnh phúc nhất trên đời của mình.
Anh nhịn không được cúi đầu hôn lên mặt cô, ôm người trong lòng chặt hơn.
Lần đầu tiên trong đời, anh vì một cô gái mà cảm thấy đau lòng. Anh muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, một chút nữa. Mặc kệ trước kia cô từng chịu khổ hay bị chì chiết, anh muốn ký ức của cô sau này chỉ toàn là vui vẻ.
Ngày hôm sau, Liêu Thuân phải trở về gia tộc để họp mặt. Mọi năm, chỉ có một mình anh đi, mặt nặng mày nhẹ dùng bữa xong rồi lại xụ mặt về lại câu lạc bộ.
Nhưng hôm nay, trước khi đi, anh lại dắt theo Trần Hương.
Trước khi vào trong xe, Trần Hương thấy sắc mặt của anh không tốt, cô nghĩ mình đã chọc giận gì anh rồi. Cô chủ động ôm eo anh, nhỏ giọng hỏi anh sao vậy.
Trong lòng Liêu Thuân lập tức mềm nhũn. Anh ôm cô vào trong ngực, nói: “Hôm nay anh phải tới một nơi dùng bữa, nhưng mà ở đó không ngon miệng lắm. Hay là… em đi cùng với anh tới đó đi?”
Trong lòng Trần Hương vẫn là e sợ. Cô lo lắng sẽ làm anh mất mặt. Nhưng khi nghe anh nói vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý. Cô không muốn làm Liêu Thuân không vui.
Liêu Thuân thấy cô đáp ứng, khóe miệng nhếch lên: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Bình luận

Để lại bình luận