Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cơn Say Nổi Loạn
Tiếng cửa chính đóng lại. Phó Nhàn Linh ngồi trong phòng tắm, đầu óc quay cuồng. Hơi nóng từ người cậu trai ban nãy vẫn còn vương trên da thịt cô. Cái siết tay vô tình ngang ngực làm nơi đó ngứa ngáy kỳ lạ.
Cô cởi chiếc váy dài ra, loạng choạng đứng dậy, mở vòi nước bồn tắm. Bên cạnh bồn tắm, là món đồ chơi mà cô đã quên cất đi.
Trứng rung. Là Thôi Hiểu đưa cho cô. Nói là Trương Tuyền Phong hay đi công tác, lúc nào cô đơn thì lôi ra mà dùng.
Lúc đầu cô còn đỏ mặt mắng Thôi Hiểu biến thái. Nhưng một năm trở lại đây, hắn đi miết, về nhà cũng chẳng buồn động vào cô. Nhu cầu sinh lý bị dồn nén, cộng thêm cú sốc tối nay, khiến cô không còn là cô nữa.
Cô xoa xoa ngực mình. Nơi đầu ngực vẫn còn cảm giác tê dại vì cái chạm của cậu trai trẻ. Cô cởi nốt chiếc quần lót ren mỏng manh, ngồi lên thành bồn tắm, bật cái máy rung lên.
Tiếng “zzzz” khe khẽ vang lên.
Cô đưa nó chạm vào nơi mẫn cảm nhất. Chỉ vài giây, nước đã chảy ra. Cơn khoái cảm xa lạ ập đến khiến cô thở dốc, rên rỉ. Cô đè mạnh cái máy rung vào hạt đậu nhỏ, cắn môi, ngửa cổ lên. Tiếng rên rỉ uất nghẹn thoát ra khỏi kẽ răng.
Ngay lúc cơn cực khoái dâng lên đến đỉnh điểm, cô buông thả bản thân, hai chân banh rộng, rên lên một tiếng: “A……”
Ngay lập tức, có tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, theo sau là giọng nói lo lắng của chàng trai hàng xóm: “Chị không sao chứ?”
Cậu ta không đợi cô trả lời, mà đẩy sầm cửa nhà vệ sinh.
Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững sờ.
Phó Nhàn Linh trần truồng ngồi trên sàn, hai chân dang rộng, trong tay là cái trứng rung màu hồng phấn vẫn đang rung bần bật, đặt ngay giữa cửa mình ướt sũng. Mặt cô ửng đỏ, đôi mắt thất thần vì khoái cảm.
Cô quá xinh đẹp. Mái tóc ngắn ngang vai hơi ẩm ướt, làn da trắng nõn, đôi mắt mơ màng, hốc mắt phiếm hồng vì cơn cực khoái xen lẫn nước mắt.
“Thật xin lỗi……” Vu Hướng Tây lúng túng. Trong tay cậu là vỉ thuốc giải rượu vừa chạy đi mua. “Tôi, tôi đi lấy cái này cho chị… Tôi nghe thấy tiếng động, tưởng chị… ngã. Không có việc gì thì tốt rồi. Tôi không cố ý…”
Cậu ta giải thích một tràng, mặt đỏ bừng.
Phó Nhàn Linh lúc này mới hoàn hồn. Cơn say và cơn khoái cảm làm lý trí của cô mụ mẫm. Cô nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh mắt cô trượt từ khuôn mặt đỏ lựng của cậu, xuống dưới.
Quần của cậu ta đang nhô lên một cục rõ ràng.
Chàng trai vội quay người, “Tôi sẽ không nói cho ai biết, chị yên tâm.”
Phó Nhàn Linh bỗng nhiên lên tiếng, giọng cô khàn đi vì men rượu và dục vọng: “Cậu cứng rồi.”
Cô cảm thấy thứ mình uống không phải là rượu, mà là thuốc liều. Lửa giận, lửa tình, lửa hận thù, tất cả đang thiêu đốt cô.
“Cậu muốn?” Cô buông món đồ chơi trong tay xuống. Nước từ nơi đó vẫn rỉ ra. Cô nhìn chằm chằm vào đũng quần cậu, miệng lưỡi khô khốc.
“Chỉ tối nay thôi. Nếu cậu không muốn thì……”
Cô còn chưa nói hết câu, chàng trai đã đóng sầm cửa lại, lao nhanh về phía cô.
Khoảnh khắc môi cậu ta áp lên môi mình, Phó Nhàn Linh mới nhận ra, cô cũng đang khao khát. Khao khát một nụ hôn, một cái ôm, khao khát… một cây cặc nóng hổi của đàn ông cắm vào mình.
Trương Tuyền Phong có thể phản bội cô, tại sao cô phải giữ gìn?
Kỹ thuật hôn của cậu trai rất vụng về, nhưng đầy sức mạnh. Cậu ta cắn mút môi cô như thể muốn nuốt chửng lấy cô. Chỉ một cái hôn đơn giản, mà nước dưới thân cô lại tuôn ra xối xả.

Bình luận

Để lại bình luận