Chương 85

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 85

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Giọt Nước Mắt Mặn Chát Của Kẻ Phản Bội
Cơn mưa tháng Sáu ào ạt như trút nước, gột rửa cả thành phố trong một màu xám xịt ảm đạm. Phó Nhàn Linh che ô, lặng lẽ đứng trước cửa Cục Dân Chính, nhìn Trương Tuyền Phong bước xuống từ chiếc xe sang trọng của hắn. Hôm nay, hắn không còn vẻ bảnh bao thường thấy. Hắn cũng không che ô, cứ thế dầm mưa đi tới, bộ vest đắt tiền ướt sũng, dính bết vào cơ thể, trông hắn thảm hại lạ thường.
Trong suốt ba mươi ngày hòa giải, hắn không hề liên lạc với cô. Phó Nhàn Linh cũng chẳng bận tâm. Trái tim cô đã nguội lạnh từ cái đêm cô phát hiện ra sự dối trá kinh tởm kia, và giờ đây, nó đã được hâm nóng lại bởi một ngọn lửa khác – ngọn lửa non trẻ, cuồng nhiệt và sạch sẽ mang tên Vu Hướng Tây.
Thủ tục diễn ra nhanh chóng đến bất ngờ. Khi con dấu đỏ chói đóng xuống tờ giấy ly hôn, Phó Nhàn Linh cảm thấy lồng ngực mình nhẹ hẫng. Cuối cùng, cái gông cùm đạo đức giả này cũng được tháo bỏ.
Trương Tuyền Phong nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc: “Chúng ta… ăn với nhau một bữa cuối cùng được không?”
Phó Nhàn Linh nhìn hắn, người đàn ông cô từng yêu bằng cả thanh xuân, người mà cô từng nghĩ sẽ cùng mình đi đến cuối đời. Giờ đây, trong mắt cô, hắn chỉ là một kẻ xa lạ đáng thương. Cô gật đầu: “Được thôi.”
Cô chọn một tiệm lẩu bình dân ồn ào. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, che mờ đi khuôn mặt hốc hác của Trương Tuyền Phong. Hắn gắp cho cô những món cô từng thích, nhưng giờ cô chỉ thấy lợm giọng.
“Tiểu Nhàn,” hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói vỡ vụn, “Anh hối hận rồi.”
Phó Nhàn Linh nhúng miếng thịt bò vào nồi lẩu cay xè, thản nhiên đáp: “Hối hận? Anh hối hận vì đã ngoại tình, hay hối hận vì bị tôi phát hiện?”
“Anh… anh sai rồi. Chúng ta có thể quay lại không? Anh thề sẽ cắt đứt hoàn toàn với con đàn bà đó.”
Phó Nhàn Linh bật cười, một nụ cười lạnh lùng và xa cách. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Trương Tuyền Phong, anh có biết điều gì là ghê tởm nhất không? Đó là khi anh dùng chính cái miệng đã hôn hít con điếm đó để nói lời xin lỗi tôi. Đã quá muộn rồi.”
Cô gắp một miếng thanh cua, món hắn thích nhất, đặt vào bát của hắn. “Ăn đi. Coi như đây là bữa cơm tiễn biệt.”
Hắn nhìn chằm chằm vào miếng thanh cua, bả vai bắt đầu run lên. Và rồi, hắn khóc. Người đàn ông luôn kiêu ngạo, luôn coi mình là trung tâm vũ trụ, giờ lại khóc nức nở như một đứa trẻ. Nước mắt hắn hòa cùng mồ hôi, chảy ròng ròng trên gương mặt tái nhợt.
“Anh thật sự… thật sự cần em…”
Phó Nhàn Linh lặng lẽ nhìn hắn khóc. Nước mắt của kẻ phản bội, mặn chát và vô giá trị. Cô không thấy hả hê, cũng chẳng thấy đau lòng. Chỉ thấy mệt mỏi.
Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách. “Tôi ăn xong rồi. Phần còn lại anh tự thanh toán.”
“Phó Nhàn Linh!” Hắn gọi theo, giọng tuyệt vọng.
Cô không quay đầu lại, bước thẳng ra khỏi quán, hòa mình vào cơn mưa. Mưa táp vào mặt cô, nhưng lòng cô lại thanh thản lạ thường. Cô đã tự do.
Cô lái xe về nhà ba mẹ. Mẹ cô đã biết chuyện từ trước, chỉ có ba cô là chưa rõ. Khi cô đưa tờ giấy ly hôn ra, ba cô, người đàn ông tri thức cả đời coi trọng thể diện, chỉ lặng lẽ thở dài. Ông ôm cô vào lòng: “Con gái, tại sao không nói với ba sớm hơn… Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”
Tối đó, Thôi Hiểu huy động người dọn nhà cho cô. Căn nhà mới ở gần công ty, tiện lợi và sạch sẽ. Hồ Dương cũng có mặt, anh lẳng lặng xách những thùng đồ nặng nhất mà không nói một lời.
Thôi Hiểu bá vai cô, cười toe toét: “Chúc mừng cậu thoát khỏi kiếp nạn! Tối nay phải mở tiệc! À mà thôi, cậu vừa ly hôn, chắc không có tâm trạng. Hay là… gọi cún con qua ‘an ủi’ nhé?”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt, véo nhẹ vào eo cô bạn thân. Nhưng trong lòng cô, không thể phủ nhận, cô thật sự rất nhớ cậu.

Bình luận

Để lại bình luận