Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ánh Mặt Trời Của Em
Cuộc thi thiết kế sáng tạo cơ khí toàn quốc cuối cùng cũng kết thúc. Đội của Vu Hướng Tây giành giải Ba. Dù không phải giải Nhất, nhưng với một sinh viên năm ba tự mình mày mò, đó đã là một thành tích đáng nể.
Phó Nhàn Linh lái xe đến trường đón cậu. Hôm nay là buổi liên hoan của nhóm.
Cô đứng ở cổng trường, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh ngọc, tóc xõa dài, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng tinh tế. Khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, dịu dàng và đắt giá, hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh non nớt xung quanh.
Không ít nam sinh đi qua đều ngoái lại nhìn, ánh mắt vừa tò mò vừa ngưỡng mộ.
Vu Hướng Tây chạy ra từ xa, khuôn mặt rạng rỡ. Cậu mặc bộ vest Phó Nhàn Linh mua cho, trông chững chạc và đẹp trai lạ thường.
“Chị!” Cậu chạy đến, bất chấp ánh mắt của mọi người, ôm chầm lấy eo cô, xoay một vòng.
“A! Thả em xuống!” Phó Nhàn Linh cười khúc khích, vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Chị đến thật à? Em vui quá!”
Cậu nắm tay cô, kéo vào quán ăn nơi nhóm cậu đang chờ.
Vừa bước vào, cả bàn đều im lặng. Ba cậu bạn cùng nhóm và bạn gái của họ đều ngẩn người nhìn Phó Nhàn Linh. Họ biết Vu Hướng Tây có bạn gái, nhưng không ngờ lại… đẹp và có khí chất đến vậy.
“Giới thiệu với mọi người,” Vu Hướng Tây tự hào tuyên bố, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, “Đây là bạn gái tôi, Phó Nhàn Linh.”
“Chào mọi người.” Phó Nhàn Linh mỉm cười gật đầu.
Không khí có chút gượng gạo. Mấy cô bạn gái kia rõ ràng cảm thấy bị lép vế. Một cô lên tiếng, cố tỏ ra thân thiện: “Chị xinh quá. Chị làm ở đâu ạ? Trông chị không giống sinh viên.”
“Tôi làm ở tòa nhà Long Hà.” Phó Nhàn Linh đáp.
“Oa, tòa nhà Long Hà? Toàn công ty lớn!”
Suốt bữa ăn, Vu Hướng Tây không ngừng gắp thức ăn cho cô, bóc tôm cho cô, rót nước cho cô. Sự chăm sóc tỉ mỉ và ánh mắt đầy sủng ái đó khiến mấy cô bạn gái kia vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Một cậu bạn tên Lộ Thắng Đằng, người hay trêu chọc Vu Hướng Tây, nâng ly: “Hướng Tây, cậu tốt số thật. Chị dâu xinh đẹp thế này, phải giữ cho kỹ đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Vu Hướng Tây cười, quay sang nhìn Phó Nhàn Linh, ánh mắt nóng rực.
Phó Nhàn Linh cảm nhận được sự tự hào trong giọng nói của cậu. Cậu nhóc của cô, không còn là cậu sinh viên nghèo tự ti ngày nào, cậu đang dần trưởng thành, tỏa sáng.
Lúc ra về, Lộ Thắng Đằng cố tình ghé tai Phó Nhàn Linh: “Chị dâu, chị không biết đâu, từ ngày yêu chị, thằng Tây nó như biến thành người khác. Tự tin hơn, mà cũng… đáng sợ hơn. Đợt trước có thằng cha nhà giàu ở khoa khác tán tỉnh chị, nó suýt nữa thì đánh cho người ta nhập viện.”
Phó Nhàn Linh ngạc nhiên. Vu Hướng Tây chưa bao giờ kể cô nghe chuyện này.
Cô nhìn cậu đang đứng thanh toán ở quầy, bóng lưng cao lớn, vững chãi. Trái tim cô bỗng mềm nhũn.
“Cún con của mình…” cô thầm nghĩ, “…thật sự đã là một người đàn ông rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận