Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Hơi Thở Của Chồng
Màn đêm trong gara đặc quánh lại, ngột ngạt như chính cái không khí tù túng mà Phó Nhàn Linh vừa thoát ra. Chiếc xe của Thôi Hiểu như một ốc đảo an toàn, nhưng bầu không khí bên trong lại đang bị thiêu đốt bởi hơi men nồng nàn từ người đàn ông bên cạnh.
Vu Hướng Tây đã say. Cậu không còn là cậu sinh viên rụt rè, chỉ dám lén lút nhìn cô qua khe cửa thang máy. Hơi men đã giải phóng con thú hoang bị kìm kẹp bấy lâu.
Phó Nhàn Linh vừa đưa tay tháo dây an toàn, một cánh tay rắn chắc đã choàng qua, kéo cô ngã vào lồng ngực nóng hầm hập.
“Chị…” Giọng cậu khàn đặc, phả vào tai cô.
“Vu Hướng Tây, chúng ta về nhà…”
“Không.” Cậu ngắt lời, bàn tay to lớn giữ chặt gáy cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng rực như than hồng. “Gọi tôi là gì?”
Phó Nhàn Linh sững sờ. Hơi thở của cậu quấn lấy cô.
“Lúc nãy… ở quán ăn… bọn họ gọi bạn gái là gì?” Cậu hỏi, gần như gầm gừ.
Trái tim Phó Nhàn Linh đập lạc nhịp. Cô biết cậu muốn nghe gì. Hơi men, sự nổi loạn sau khi ly hôn, và khát khao thầm kín bấy lâu nay bùng nổ.
“Bà xã…” Cậu thì thầm, không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định. Đôi môi nóng rực của cậu áp lên môi cô, không phải nụ hôn nhẹ nhàng thường ngày, mà là một sự chiếm đoạt, cắn mút, đòi hỏi.
“Vu Hướng Tây… đừng…” Cô cố đẩy ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn phản bội.
“Gọi tên tôi.” Cậu ra lệnh, nụ hôn trượt xuống cổ, ngậm lấy yết hầu cô.
Một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng Phó Nhàn Linh. Cô run rẩy, “Ông xã…”
Hai tiếng đó như một công tắc.
Vu Hướng Tây gầm lên một tiếng thỏa mãn. Cậu xé toạc sự ngụy trang cuối cùng. Ghế phụ bị hạ xuống. Không gian chật chội khiến mọi va chạm trở nên rõ rệt. Da thịt nóng bỏng cọ xát vào nhau.
Cậu với tay lấy hộp bao cao su ở ghế sau theo thói quen, nhưng Phó Nhàn Linh đã giữ tay cậu lại.
“Không cần.” Giọng cô khàn đi vì dục vọng. “Bắn vào trong em.”
Vu Hướng Tây sững sờ mất một giây. Đây là Phó Nhàn Linh sao? Cô giáo dịu dàng của em gái cậu? Người vợ hiền thục vừa thoát khỏi lồng son?
Sự thật là, cô đã khao khát điều này. Khao khát sự gắn kết nguyên thủy nhất, không rào cản, không che đậy.
Cậu cười, một nụ cười hoang dại. “Được, bà xã. Nghe lời em hết.”
Không cần bôi trơn, huyệt nhỏ của cô đã ướt đẫm, sẵn sàng chào đón. Cây hàng nóng bỏng, cương cứng của cậu trai trẻ từ từ tiến vào. Cảm giác da thịt trần trụi chạm vào nhau khiến cả hai đồng thời rên lên.
Nó khác lắm. Nóng hơn, thật hơn, siết chặt hơn.
“Chồng ơi…” Phó Nhàn Linh rên rỉ khi cậu bắt đầu thúc.
“Gọi nữa đi em.” Vu Hướng Tây thở dốc, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ, dứt khoát, đâm sâu vào tận cùng tử cung. “Nói em yêu anh.”
“Em yêu anh… A… sâu quá… ông xã… chậm… chậm lại…”
“Không chậm được.” Cậu như con thú hoang đói khát, gặm cắn bờ vai cô, “Nói em là của anh!”
“Em là của anh… của anh… A… ra… Em sắp ra…”
Huyệt nhỏ co giật điên cuồng, siết chặt lấy cây hàng của cậu. Vu Hướng Tây gầm lên một tiếng cuối cùng, thúc mạnh thêm vài cái, rồi dòng tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh được bắn thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể cô.
Phó Nhàn Linh co giật, cảm giác ấm nóng lấp đầy mình khiến cô vừa thỏa mãn vừa có chút hoảng sợ xa lạ.
Vu Hướng Tây nằm gục trên người cô, mồ hôi ướt đẫm. Cậu hôn lên mái tóc bết mồ hôi của cô, “Vợ… sướng không?”
Phó Nhàn Linh kiệt sức, không nói nổi một lời, chỉ có thể gật đầu.
Vu Hướng Tây cười, cậu kéo quần lên, mặc lại quần áo cho cô cẩn thận, rồi mở cửa xe, bế bổng cô lên.
“Về nhà. Chồng cõng vợ.”
Phó Nhàn Linh vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của cậu, hít hà mùi mồ hôi, mùi rượu, và mùi tình ái của cả hai. Đêm nay, cô thực sự được tái sinh.

Bình luận

Để lại bình luận