Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Triết Lý Tình Yêu (Và Tình Dục)
Không khí trong phòng khách trở nên kỳ quặc. Một cô gái trẻ vừa bị sốc văn hóa. Một cặp đôi mới đang chìm đắm trong mật ngọt. Và một nữ cường nhân vừa thất tình.
“Thôi Hiểu, cậu uống chút nước đi.” Phó Nhàn Linh rót nước cho bạn. “Có lẽ anh ta có việc bận thôi.”
“Việc bận? Hắn thì có việc quái gì?” Thôi Hiểu cáu kỉnh. “Hắn chỉ là một thằng bảo vệ nhà máy rượu quèn! Tao cho hắn tiền hắn không lấy, tao muốn đụ hắn thì hắn trốn! Hắn nghĩ hắn là ai? Là hoàng đế à?”
Vu Hoan ngồi im re, cố gắng tỏ ra vô hình.
“Cậu…” Phó Nhàn Linh thở dài. “Cậu thích anh ta thật rồi, Hiểu Hiểu.”
“Thích?” Thôi Hiểu như bị dẫm phải đuôi. “Tao á? Thích cái thằng vừa đen vừa thô, mặt lúc nào cũng như đưa đám đó á? Mày đùa tao à! Tao chỉ… tò mò thôi! Tao chỉ muốn xem đụ hắn sướng đến mức nào thôi!”
Vu Hoan, người lớn lên trong môi trường giáo dục nghiêm khắc, nghe đến đây thì không nhịn được.
“Chị Thôi Hiểu…” Cô bé rụt rè lên tiếng.
Thôi Hiểu quay sang. “Gì, nhóc con?”
“Em… em không hiểu. Nếu không thích, tại sao… tại sao lại muốn ngủ với nhau ạ? Như vậy… không phải là không tôn trọng bản thân sao?”
Thôi Hiểu bật cười, cười đến mức ngửa ra sau sô pha.
“Ôi trời ơi, Phó Nhàn Linh, mày xem mày dạy học trò của mày thành cái gì kìa? Ngây thơ như một trang giấy trắng.” Cô nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Vu Hoan với ánh mắt vừa thương hại vừa thích thú.
“Nhóc con, để chị nói cho em nghe. Tình yêu là cái thứ vớ vẩn nhất trên đời này. Nó chỉ làm đàn bà khổ thôi. Nó là cái còng, trói em vào một thằng đàn ông, bắt em hy sinh, bắt em chịu đựng.”
Cô nàng chỉ tay về phía Phó Nhàn Linh. “Em xem chị của em kìa. Nó yêu thằng chồng cũ của nó bao nhiêu năm? Kết quả là gì? Bị cắm sừng! Nó đau khổ vật vã, như một con chó sắp chết. Giờ thì sao?”
Thôi Hiểu hất cằm về phía Vu Hướng Tây.
“Giờ nó ‘chơi’ với anh trai em. Em xem, có phải là da dẻ hồng hào, mắt long lanh, rạng rỡ hẳn ra không? Tình dục, nhóc con ạ, tình dục mới là liều thuốc tiên. Nó giải tỏa stress, nó làm em vui vẻ, nó không ràng buộc. Yêu làm gì cho mệt?”
Phó Nhàn Linh đỏ bừng mặt. “Thôi Hiểu! Cậu nói linh tinh gì trước mặt con bé thế!”
Vu Hướng Tây, nãy giờ im lặng gọt táo, bỗng dưng lên tiếng. “Em không ‘chơi’ với chị ấy.”
Cả phòng im lặng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thôi Hiểu, ánh mắt sắc bén. “Em yêu chị ấy. Và em sẽ cưới chị ấy.”
Phó Nhàn Linh sững sờ.
Vu Hoan tròn mắt.
Thôi Hiểu nhếch mép. “Ồ, lại một thằng nhóc ngu ngốc sa vào lưới tình. Được rồi, để xem hai người được bao lâu.”
Cô nàng đứng dậy, cầm túi xách. “Thôi, tao về. Nhìn chúng mày yêu đương mù quáng tao ngứa mắt quá.”
Cô nàng đi ra cửa, rồi đột nhiên quay lại, “Phó Nhàn Linh, tối nay… tao ngủ ở nhà mày được không? Tao không muốn ở một mình.”
Vẻ kiêu ngạo biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi và cô đơn không thể che giấu.

Bình luận

Để lại bình luận