Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Vị Ngọt Của Sự Trả Đũa
Trên đường về, Vu Hoan mới dám lên tiếng: “Anh, cái chị Hoàng Đan Đan đó… hình như không phải người tốt. Lúc nãy em thấy có ông già nào lái xe sang đưa chị ta về.”
“Anh biết.” Vu Hướng Tây gật đầu. “Nên em tránh xa chị ta ra. Đừng để chị ta vào nhà, nghe chưa?”
“Vâng.”
Vu Hướng Tây không lo lắng về Hoàng Đan Đan. Cậu đang lo cho Phó Nhàn Linh. Cậu dừng xe ở một hiệu thuốc.
Lúc cậu trở về căn hộ của Phó Nhàn Linh, cô vừa tắm xong, đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng của cậu, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Mái tóc ướt của cô tỏa ra mùi hương dầu gội thơm ngát.
Vu Hướng Tây nuốt nước bọt. Cậu đi tới, ôm cô từ phía sau, hôn lên gáy cô.
“Em về rồi.”
“Ừm.” Phó Nhàn Linh xoay người lại, “Em đi đâu đấy?”
Vu Hướng Tây giơ túi thuốc lên. “Mua cho chị ít đồ.”
Cậu đổ ra mấy vỉ thuốc ngậm ho.
Phó Nhàn Linh ngơ ngác. “Chị đâu có đau họng?”
Vu Hướng Tây cười gian. Cậu ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Em mua phòng hờ. Tối qua… chị vất vả mút cho em như vậy, em sợ chị đau họng.”
Mặt Phó Nhàn Linh đỏ bừng lên như quả gấc chín. Cô xấu hổ đẩy cậu ra. “Vu Hướng Tây! Em… em biến thái!”
Cậu cười ha hả, kéo cô ngã xuống sô pha. “Em biến thái, nhưng chị thích, đúng không?”
Cậu không đợi cô trả lời, đã đè lên người cô. “Để em ‘trả công’ cho chị.”
Cậu không hôn môi cô. Cậu hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi dừng lại ở ngực cô. Cậu kéo trễ chiếc áo sơ mi, để lộ một bên vú căng tròn.
Nhưng cậu cũng không dừng lại ở đó. Cậu hôn xuống bụng phẳng lì của cô, rồi từ từ trượt xuống thấp hơn.
Phó Nhàn Linh run rẩy. “Tây… đừng… ở sô pha…”
“Chính vì ở sô pha.” Cậu ngẩng lên, liếm môi.
Cậu kéo chiếc quần lót mỏng manh của cô sang một bên. Cánh hoa ửng hồng lập tức lộ ra, ướt át và mời gọi.
Cậu vùi mặt vào đó.
“A!” Phó Nhàn Linh cong người lên.
Chiếc lưỡi của cậu quá điêu luyện. Nó không vồ vập, mà trêu đùa, khiêu khích. Cậu liếm nhẹ lên hai cánh môi, rồi dùng đầu lưỡi đảo một vòng quanh hột le đang cương cứng.
“Vu Hướng Tây… ôi…”
Cô chỉ biết rên rỉ. Cậu bắt đầu mút mạnh. Âm thanh “chụt chụt” vang lên trong phòng khách yên tĩnh, dâm đãng và kích thích. Cậu ngấu nghiến cô như một món tráng miệng ngọt ngào.
Phó Nhàn Linh cảm thấy mình sắp nổ tung. “Ra… em sắp ra… liếm nữa đi… A… liếm… liếm em đi…”
Cô không còn là cô giáo Phó Nhàn Linh nữa. Cô là một người đàn bà đang khao khát được thỏa mãn.
Vu Hướng Tây tăng tốc. Chiếc lưỡi như một con rắn nhỏ, liên tục tấn công vào điểm nhạy cảm nhất. Phó Nhàn Linh thét lên một tiếng cuối cùng, cơ thể co giật, dòng nước ái ân phun trào, ướt đẫm cả khuôn mặt cậu.
Cậu liếm sạch mọi thứ, rồi ngẩng lên, mỉm cười.
“Ngon lắm, bà xã.”
Cậu cởi phăng quần, cây hàng đã cương cứng đến phát đau. Cậu không đeo bao. Cậu nhấc chân cô lên, đâm thẳng vào cái huyệt nhỏ vừa mới lên đỉnh, còn đang co giật không ngừng.
“A! Sâu quá!”
Cậu thúc mạnh. “Ướt quá, vợ ơi. Huyệt nhỏ của chị cắn chặt quá.”
Cậu vừa thúc vừa dùng những lời lẽ dâm đãng nhất để trêu chọc cô.
“Chị thích em liếm cho chị không? Thích em đụ chị như này không? Nói đi, nói chị thích đi!”
“Em thích… A… thích… Ông xã… đụ mạnh nữa… đụ chết em đi… A… sướng… sướng quá…”
Phó Nhàn Linh hoàn toàn chìm đắm. Tiếng rên rỉ của cô, tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc của cậu, hòa thành một bản giao hưởng của nhục dục.
Sau khi thỏa mãn trên sô pha, cậu bế cô vào phòng ngủ. Phó Nhàn Linh mệt lả, dựa vào người cậu, hỏi: “Thôi Hiểu… tìm được Hồ Dương chưa?”
Vu Hướng Tây vừa cởi áo cho cô vừa cười: “Em không biết. Nhưng em biết, tối nay, em sẽ ‘tìm’ chị thật kỹ.”
Cậu đè cô xuống giường, một đêm hoan ái nữa lại bắt đầu.

Bình luận

Để lại bình luận