Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Kẹo Mút
“Ồ… dạ… Em xin lỗi đã làm phiền…” Cô gái ngượng chín mặt, vội vàng quay người chạy biến. Trương Du nhún vai, chẳng thèm để tâm, bình tĩnh quay lại tiếp tục nhặt đồ ăn vặt.
Lúc đến quầy thu ngân, đặt bia và đồ ăn lên băng chuyền, anh liếc thấy kệ kẹo mút đủ màu sắc bên cạnh. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại với tay lấy thêm hai cây kẹo mút lớn, vị dâu, vứt chung vào đống đồ.
Anh bước ra khỏi siêu thị, tay xách hai túi ni lông. Đường phố buổi tối đã nhộn nhịp hơn. Mấy quán hàng rong bắt đầu dọn ra. Mấy bà, mấy ông thì tụ tập ở sân chung, vừa phe phẩy quạt vừa nói chuyện rôm rả.
Nhà Trương Du ở tầng bốn, nhà bà Trương ở tầng ba. Lúc đi đến tầng ba, anh liếc nhìn cửa nhà bà Trương. Cửa đóng im ỉm. Anh nghĩ cô bé kia sẽ lại ra ngoài chơi, nhưng không thấy đâu.
Sau một hồi đắn đo, anh quyết định gõ cửa. Một lát sau, bên trong vang lên giọng nói già nua: “Đợi tôi một lát! Ai đấy?” Cửa mở. Bà Trương thò đầu ra. Thấy Trương Du, bà nhiệt tình hẳn lên, kéo anh vào nhà, ấn anh ngồi xuống ghế salon, rồi vội vã vào bếp.
“Đây, cậu uống chén trà cho mát.” Bà Trương bưng ra một ly trà đã nguội. “Cháu cảm ơn bà… À, đúng rồi.” Trương Du đặt túi đồ ăn vặt lên bàn. “Đây là chút quà mọn, cháu mua cho cháu gái bà. Chuyện hôm qua, cháu làm em ấy khóc, nên mua ít đồ coi như xin lỗi.”
“Ôi dào, cậu bày vẽ quá. Cậu có cố ý đâu.” Bà Trương nhìn chàng trai trẻ trước mặt, ấn tượng càng thêm tốt. Anh chàng này vừa đẹp mã vừa biết điều.
“Haiz… Lại phiền cậu vì con bé Tô Bảo nhà tôi…” Bà Trương ngồi xuống, thở dài. “Thật ra, nó là một đứa trẻ ngoan lắm cậu ạ. Trước đây nó lanh lợi, học giỏi, ở trường suốt ngày gọi điện về hỏi thăm bà… Nếu không phải vì cái tai nạn quái ác đó…” Nói đến đứa cháu gái đáng thương, giọng bà run rẩy, đôi mắt đục ngầu hoe đỏ.
“Bà Trương, bà đừng lo quá. Y học bây giờ phát triển, nhất định sẽ chữa khỏi thôi.” Trương Du cũng đã nghe lõm bõm về tình hình của cô bé. Bị xe đâm, não bị ảnh hưởng, giờ trí tuệ không khác gì đứa trẻ con.
“Ừm…” Bà Trương gật đầu, nhưng trong lòng bà biết, bệnh này khó chữa lắm.
“Chị Trương ơi! Có nhà không?” Tiếng gõ cửa dồn dập, giọng chú Lý hàng xóm vọng vào. Bà Trương vội ra mở cửa. “Chị Trương, trưởng khu muốn gặp chị, nghe nói lại là chuyện con bé Tô Bảo nhà chị đấy! Gấp lắm!” Chú Lý trông rất lo lắng, vừa mở cửa đã kéo bà Trương đi.
Trương Du còn chưa kịp phản ứng, bà Trương và chú Lý đã biến mất sau cầu thang. “Bà… bà quên chìa khóa này!” Anh gọi với theo, nhưng họ đã đi khuất. Trương Du nhìn chùm chìa khóa bà Trương vội vàng để trên bàn. Anh không biết cháu gái bà có biết mở cửa không, đành thở dài, ngồi lại chờ bà Trương về.
Bà Trương vừa đi khỏi, cánh cửa phòng ngủ bên trong bật mở. Trương Du liếc nhìn. Là cháu gái của bà.
Sau khi về nhà, cô bé chắc đã được tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ khác, cũng màu trắng, nhưng bằng vải cotton. Mái tóc rối bù lúc nãy đã được chải lại, dù vẫn còn hơi xù. Có vẻ cô vừa ngủ dậy, mắt vẫn còn nhắm nghiền, lơ mơ. Cô đi chân trần ra phòng khách, cất giọng trong veo, ngơ ngác: “Bà ơi…?”
“Bà em ra ngoài có việc rồi. Chắc là sẽ về sớm thôi.” Trương Du nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác, giọng anh bất giác trầm xuống, cố gắng không làm cô sợ.
Hình như lúc này cô mới nhận ra có người lạ trong nhà. Cô mở to mắt, nhìn Trương Du chằm chằm. Rồi từ từ, cô đi đến chiếc ghế sofa đối diện, ngồi xuống, hai tay ôm gối, nghiêng đầu, tò mò nhìn anh không chớp mắt. Hành động này… đáng yêu một cách kỳ lạ. Trương Du bất giác bật cười.
________________

Bình luận

Để lại bình luận