Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ra mắt nhà chồng
“Họ rất tốt, chắc chắn sẽ thích con dâu. Em đừng lo lắng.” Trương Du cười xoa mặt Hà Tô, trấn an cô.
Không lâu sau, Trương Du phải về. Trời đã vào đông, lạnh buốt. Anh vốn không muốn Hà Tô đi tiễn, nhưng cô vẫn kiên trì muốn đi.
Thấy Hà Tô cuộn tròn như quả bóng, mặt đỏ bừng vì lạnh, anh đau lòng ôm cô vào lòng, kéo khóa áo khoác của cô lên.
“Ngoan ngoãn, chờ anh đến đón em.”
“Chờ anh đến làm em…” Trương Du dán ở vành tai Hà Tô nhỏ giọng nói lời hư hỏng, chọc cho mặt Hà Tô lại nóng lên.
Cuối cùng mũi Hà Tô hơi cay cay, nhìn Trương Du lái xe trở về.
Ba mẹ Hà Tô không hề biết cô và Trương Du đã ở bên nhau suốt thời gian qua. Cô cũng biết ba mẹ có ấn tượng không tốt về Trương Du sau sự việc lần trước, nên sau kỳ nghỉ lễ, cô không về thăm ba mẹ. Thay vào đó, cô nói dối họ rằng mình sẽ đến nhà bà ngoại, rồi được Trương Du đón về nhà anh.
Tất nhiên, ban đầu cô vẫn ở nhà bà Trương.
Bà cũng biết về mối quan hệ của hai người, nên thỉnh thoảng cháu gái lén lên nhà Trương Du ở tầng trên bà cũng giả vờ không biết, miễn là cháu bà thấy vui vẻ hạnh phúc là được.
Trong lúc ở tầng dưới, bà không không hề biết cháu gái mình đang bị đè làm trên sàn phòng khách ở tầng trên.
Chỉ cách nhau một sàn nhà, cách âm ở đây cũng kém. Hà Tô chỉ có thể cắn môi, vùi mặt vào gối sofa để kìm nén tiếng kêu rên rỉ, nhưng Trương Du vẫn cứ thúc mạnh hơn, sâu hơn. Anh thích thú nhìn vẻ mặt cố gắng nhẫn nhịn của cô, càng ngày càng thích trêu chọc cô, tăng tốc độ và thúc mạnh hơn, cho đến khi cô không chịu nổi mà bật khóc.
Sau vài ngày ở nhà bà Trương, Trương Du quyết định dẫn Hà Tô về ra mắt ba mẹ anh.
Ba mẹ Trương Du sống ở thành phố khác nên họ lái xe đi rất sớm, về đến nhà trời cũng tối rồi. Vài ngày trước khi về nhà anh, Hà Tô bắt đầu cảm thấy lo lắng không biết nên mua gì cho ba mẹ Trương Du.
“Bố anh thích uống rượu, mẹ thích trồng hoa và cây cảnh. Đừng lo lắng quá, cứ mua đi.” Trương Du lắc đầu bất lực khi thấy Hà Tô cau mày, loay hoay mãi.
“Vậy thì mua cho bố anh một chai rượu ngon, còn mẹ anh… Hay là mua cho mỗi người một bộ quần áo mùa đông… rồi mua chút đặc sản…” Hà Tô kéo Trương Du đi, dọc đường dừng lại rồi lại đi, muốn mua bất cứ thứ gì cô nghĩ là phù hợp.
Trương Du thấy Hà Tô quá cẩn thận nên không nỡ ngắt lời. Anh chỉ nắm chặt tay cô, kiên nhẫn đi theo.
Khi họ đến cửa nhà, cô bắt đầu lo lắng, tay xách một túi đồ chậm rãi bước đằng sau anh.
“Đi thôi! Ba mẹ anh đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho con dâu rồi!” Trương Du trêu chọc khi nhận thấy Hà Tô đang lo lắng.
Mặt cô đỏ lên khi bị trêu chọc, hít một hơi sâu rồi tiếp tục bước đi, ngoan ngoãn đi theo sau Trương Du.
“Bố! Mẹ! Con đưa con dâu của hai người về đây!” Trương Du không nhịn được hô lên, khiến Hà Tô cũng giật mình, dậm chân lo lắng.
Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, hiện ra hai gương mặt thân thiện đang tươi cười.
“A! Bé Tô! Vào đi!” Mẹ Trương Du hào hứng nắm tay Hà Tô, kéo cô vào nhà, để lại Trương Du một mình ở cửa xách đồ đạc. “Đường xa chắc lạnh lắm! Nào uống nước nóng đi!”
“Cháu cảm ơn chú dì…” Hà Tô cầm tách trà nhấp một ngụm nước nóng. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của họ, cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.
“Mẹ, ăn cơm thôi! Con dâu mẹ đói rồi! Đây là đồ cô ấy mua cho ba mẹ này.” Trương Du đem đồ vào, còn vô duyên trêu chọc cô, làm Hà Tô đỏ mặt tía tai, suýt sặc nước.
“Ôi trời! Chúng ta đều thích hết!” Mẹ Trương Du không quan tâm đến quà, bà quan tâm đến cô con dâu này hơn. Bà tươi cười rạng rỡ về phía cô, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Được rồi, ăn cơm thôi! Đừng để con dâu mẹ con đói!” Ba Trương Du cũng rất hài lòng, lo cô bị đói nên vội vàng dọn đồ ăn lên.
Trên bàn ăn, ba mẹ Trương Du cứ liên tục gắp thức ăn cho Hà Tô, bát của cô lúc nào cũng đầy ắp. Họ ân cần hỏi thăm chuyện gia đình cô, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện bệnh tình trước đây của cô.

Bình luận

Để lại bình luận