Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Pháo Hoa Giao Thừa Và Lời Hẹn Ước Trăm Năm
Thấy Hà Tô ho khan đến mức chảy cả nước mắt, Trương Du vội nhấc cô lên, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần của cô, cố gắng giúp cô dễ chịu hơn.
“Khụ… khụ khụ!” Hà Tô vừa ho vừa uất ức dùng sức đấm nhẹ vào ngực anh. Sau khi bình tĩnh lại, cô thẹn quá hóa giận, cắn mạnh một cái vào bả vai anh.
“Anh sai rồi… Anh xin lỗi…” Trương Du kiên nhẫn dỗ dành, sau đó bế cô vào nhà vệ sinh súc miệng. Xong xuôi, anh mới hài lòng ôm cô nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Tô phải lén lút chạy từ phòng Trương Du về phòng mình. Lúc soi gương đánh răng, cô phát hiện môi mình vừa sưng vừa đỏ, giọng nói cũng khàn đi trông thấy. Cô vội vàng bôi một lớp son dưỡng thật dày, rồi bực bội rời khỏi phòng tắm.
Xuống nhà, nhìn thấy Trương Du vẻ mặt tươi tỉnh, sảng khoái, cô lại nhớ đến nỗi khổ của mình đêm qua, càng tức giận không thèm nhìn anh.
Lúc ăn sáng, mẹ Hà tinh ý nhận ra giọng cô có vấn đề. “Con sao thế, giọng khàn vậy?”
Hà Tô giật mình, nuốt nước bọt, liếc xéo Trương Du rồi nói dối: “Chắc… chắc là con bị cảm lạnh.”
Trương Du thấy cô xù lông, liền cười cười, bịa ra cớ đưa cô ra ngoài: “Chắc là do thời tiết. Để con đưa cô ấy ra hiệu thuốc mua ít thuốc ngậm cho đỡ rát họng.”
Anh kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành, rồi dẫn cô đi dạo phố mua sắm linh tinh, cuối cùng cô cũng nguôi giận. Anh thật sự mua cho cô một vỉ thuốc ngậm ho.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Sau những ngày “thử thách” ở nhà Hà Tô, Tết Nguyên Đán cũng đã cận kề. Việc mua sắm đồ Tết được giao trọn cho đôi trẻ.
Họ nắm tay nhau dạo bước trên những con phố tấp nập. Đèn lồng đỏ, câu đối đỏ được treo khắp nơi. Không khí rộn ràng, tấp nập người qua lại mua sắm. Sau khi Hà Tô vui chơi thỏa thích, hai người trở về nhà với chiến lợi phẩm đầy ắp hai tay.
Bà Trương cũng được đón qua ăn Tết cùng con cháu. Họ hàng, cô chú cũng tụ tập đông đủ. Hà Tô giới thiệu Trương Du với mọi người, và ai cũng tấm tắc khen cô có mắt nhìn, tìm được một chàng rể cao to, đẹp trai lại khéo léo.
Đêm giao thừa, cả đại gia đình quây quần bên mâm cơm tất niên thịnh soạn. Mọi người trò chuyện rôm rả. Trương Du thì chẳng màng đến ai, anh cặm cụi bóc tôm cho Hà Tô. Vỏ tôm chất thành một đống nhỏ.
Bóc xong một con, anh lại đút vào miệng cô.
“Anh cũng ăn đi!” Hà Tô nhai nhồm nhoàm, miệng đầy tôm, nói không rõ lời.
“Anh không đói, bóc cho em ăn là anh no rồi.” Trương Du cười, lấy khăn giấy lau miệng cho cô, ánh mắt ngập tràn cưng chiều.
“Vậy anh ăn canh đi… canh ngon lắm!” Hà Tô múc một thìa canh trong bát của mình, cẩn thận thổi nguội, rồi đưa qua đút cho anh.
Ba mẹ cô và bà Trương nhìn cảnh tượng đôi trẻ tình tứ, chỉ biết mỉm cười mãn nguyện.
Đúng lúc đồng hồ điểm mười hai giờ, Trương Du kéo tay Hà Tô chạy ra sân. Ngay lúc đó, vô số chùm pháo hoa bay vút lên trời, nổ tung rực rỡ. Bầu trời đêm sáng bừng như ban ngày.
Trương Du ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc thơm mềm của cô.
Hà Tô ngước nhìn bầu trời, trong đôi mắt trong veo của cô phản chiếu rực rỡ ánh sáng của pháo hoa. Trương Du không nhìn pháo hoa, anh cúi đầu nhìn Hà Tô, trong mắt anh, cô còn đẹp hơn cả ngàn chùm pháo hoa kia.
Hà Tô đột nhiên nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Trương Du. Không hiểu sao, cô bất ngờ nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn phớt qua, nhẹ nhàng như cánh bướm, nhưng đủ để diễn tả hết tình cảm của cô.
Vừa hôn xong, cô lập tức lùi lại, nhìn anh với nụ cười e thẹn.
Trương Du thoáng ngỡ ngàng, rồi một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng như muốn khảm cả hai làm một.

Một năm nữa lại trôi qua. Năm nay, Trương Du không chỉ đến ăn Tết, mà anh còn mang theo một nhiệm vụ trọng đại. Anh đã nóng lòng muốn cưới cô gái nhỏ này về nhà. Hà Tô là bảo bối của ba mẹ cô, muốn họ gả con gái, anh phải thể hiện thành ý lớn nhất.
Vẫn là thời khắc pháo hoa nổ vang trời.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hà Tô và cả gia đình, Trương Du đột nhiên quỳ một gối xuống. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen, chậm rãi mở nắp.
Chiếc nhẫn kim cương bên trong lấp lánh dưới ánh sáng của đêm giao thừa.
Trương Du ngước nhìn Hà Tô, môi anh mấp máy. Tiếng pháo hoa quá lớn, át đi mọi âm thanh khác. Nhưng Hà Tô vẫn nghe rõ từng lời của anh.
Anh nói: “Tô Tô, gả cho anh nhé!”
Đôi mắt Hà Tô dần dần ngấn lệ. Cô cắn chặt môi, xúc động không nói nên lời. Cô nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình. Cô đưa tay ra, gật đầu thật mạnh. Nước mắt hạnh phúc vỡ òa.
Cô không nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm thấy mình được kéo vào một vòng tay ấm áp, siết thật chặt. Cảm giác mát lạnh của chiếc nhẫn được lồng vào ngón áp út, khẳng định tất cả không phải là mơ.

Đám cưới của họ được ấn định vào đúng ngày tốt nghiệp của Hà Tô. Trương Du không nỡ để cô mặc váy cưới mỏng manh giữa mùa đông lạnh giá, nên anh quyết định chờ đến mùa hè rực rỡ nhất.
Buổi sáng hôm đó, Hà Tô vừa chụp xong ảnh tốt nghiệp, cô lập tức thay váy cưới, cùng các bạn cùng lớp tham gia một buổi “chụp ảnh cưới” đặc biệt.
Trương Du mặc bộ vest lịch lãm, ôm chặt Hà Tô trong bộ váy cưới trắng tinh, đứng ở giữa. Xung quanh họ là bạn bè, thầy cô, tất cả đều mỉm cười chúc phúc.
Buổi chiều, tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng gần trường. Bạn bè của Trương Du, dẫn đầu là Lý Thắng Thiên, ồn ào đòi hai người uống rượu giao bôi.
Trương Du ngại ngùng nhận ly, Hà Tô cũng đỏ mặt. Họ nhìn nhau, tay trong tay, cánh tay đan vào nhau, đưa ly rượu lên môi.
Trong tiếng hò reo và vỗ tay vang dội, họ cùng ngẩng đầu uống cạn.
Hai người mỉm cười nhìn nhau. Ly rượu giao bôi đã cạn, cũng là lúc họ chính thức nắm tay nhau, cùng đi hết quãng đời còn lại.
(Hết)

Bình luận

Để lại bình luận