Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Số Điện Thoại Và Ký Ức
Trần Kỳ chuẩn bị đưa cô về. Cậu ta vừa thu dọn văn kiện xong, chuẩn bị đứng lên thì thấy có người bước nhanh đến, chắn trước mặt Tưởng Hân. Trần Kỳ thức thời dừng lại, đứng chờ.
Kỷ Thừa nhìn cô, giọng ra lệnh: “Cho anh số điện thoại.”
Tưởng Hân nắm chặt túi sưởi trong tay, làm khuôn mặt heo con trên đó biến dạng. Cô cúi đầu, bối rối không biết làm sao.
Kỷ Thừa cau mày, giọng anh lạnh đi: “Muốn cắt đứt quan hệ với anh đến vậy sao?”
“Không, không phải mà!” Cô vội vàng ngẩng lên, lắp bắp.
“Vậy thì cho anh số điện thoại. Hay là để anh tự mình lấy?”
Tưởng Hân im lặng. Tự lấy? Anh ta định lấy thế nào?
Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ, một bàn tay to lớn đột nhiên tiến đến gần, thò vào túi áo khoác ngoài của cô. Hơi thở ấm nóng của anh thoảng qua mặt khiến cô giật mình, trợn tròn hai mắt.
Anh đã lấy được chiếc điện thoại của cô.
Màn hình hiện lên 6 vạch yêu cầu mật mã. Anh không thèm suy nghĩ, trực tiếp nhập: 123456.
Không ngoài dự đoán, điện thoại lập tức mở khóa.
Cô kinh ngạc đến mức há hốc miệng, khuôn mặt ngốc nghếch trông đến đáng yêu.
Kỷ Thừa nhanh chóng nhập một dãy số, bấm lưu, rồi nhét điện thoại trở lại vào túi áo cô.
“Nhớ kỹ, đây là số điện thoại của anh. Nếu để anh phát hiện em dám đổi số, hay dám không nghe máy, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
“Không… sẽ không đổi nữa.” Cô lí nhí.
Trần Kỳ đúng lúc đi tới: “Hân tiểu thư, tôi đưa cô về nhé.”
“Được, đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, Tưởng Hân luôn cúi gằm mặt. Ngay cả lúc ra cửa, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng dù cách mấy mét, cô vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng quen thuộc đang dán chặt vào lưng mình.
Trên xe trở về, Tưởng Hân ngồi ở ghế phụ, im lặng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
“Hân tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề này,” Trần Kỳ đột ngột lên tiếng, “Cô đừng cảm thấy tôi lắm chuyện nhé.”
Tưởng Hân sững sờ quay lại: “Vấn đề gì vậy ạ?”
Ngón tay Trần Kỳ gõ từng nhịp lên vô lăng, thừa dịp chờ đèn đỏ, anh ta quay sang hỏi, ánh mắt đầy tò mò: “Cô với giáo sư Kỷ, hai người… yêu nhau từ khi nào vậy?”
Tưởng Hân lập tức cắn môi dưới, gương mặt mềm mại đỏ bừng lên.
“Là… lúc học cấp ba. Anh ấy là đàn anh khóa trên của tôi.”
Trần Kỳ nhướng mày, trong đầu lập tức tưởng tượng ra một vở kịch tình yêu vườn trường đầy lãng mạn. “Ồ, thì ra là vậy. Thanh mai trúc mã sao?”
Trần Kỳ cười đầy thâm ý. Tưởng Hân lại càng đỏ mặt, vội quay đi.
Trở về căn hộ nhỏ chừng 50 mét vuông của mình, Tưởng Hân lập tức khóa trái cửa. Cô rót một ly trà rễ bản lam nóng hổi, cầm chiếc ly sứ màu hồng, cuộn tròn người ngồi ở đầu giường. Hơi nước nóng bốc lên làm mờ cả mắt kính, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đôi chân nhỏ lạnh băng được giấu kỹ trong ổ chăn điện. Cô bật công tắc nhiệt độ, ngồi dựa vào cửa sổ. Bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngớt. Trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của anh, lòng cô lại rối bời.
Mấy năm qua, cô luôn tự thuyết phục bản thân phải quên anh đi, nhưng không thể. Bây giờ anh đột ngột xuất hiện, cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Bạn trai cũ… không, phải nói là ác mộng cũ mới đúng.
Đặt ly nước xuống đầu giường, cô cuộn người trong chăn lông ngỗng thật dày rồi ngủ quên lúc nào không hay, cho đến khi bị nóng đến giật mình tỉnh giấc.
Cô vội vàng tắt thảm điện, vén chăn cho khí lạnh bên ngoài ùa vào. Ngủ quên mất, trên cánh tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ do bị bỏng nhẹ. Cô hối hận vì đã mua cái đệm này, nó chỉ có một mức nhiệt độ duy nhất, quá nóng.
Tưởng Hân mệt mỏi ngã người xuống giường, mơ màng ngủ tiếp. Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bên gối vang lên inh ỏi. Cô mệt mỏi mở mắt ra nhìn, là một dãy số lạ.
“A lô…”
Âm thanh cô phát ra, do còn ngái ngủ, nên mềm nhũn và khàn khàn, giống như đang làm nũng.
Bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
“Uống thuốc cảm chưa?” “Em còn sốt nữa không?”
Nhìn màn tuyết mờ ảo ngoài cửa sổ, Tưởng Hân cuối cùng cũng nhận ra đây là ai. Cô hoảng hốt ngồi bật dậy, lắp ba lắp bắp: “Uống… uống rễ bản lam rồi. Sốt… hình như…”
Cô đưa bàn tay đặt lên trán để đo nhiệt độ: “Hình như… có chút chút…”
“Cứ nằm yên ở trên giường. Anh đến ngay.”
“Cái gì? Cái gì?”
Tưởng Hân hoảng hốt hỏi lại hai lần. Trái tim cô như bị treo lên. Cô vội vàng nhìn quanh căn hộ, trên ghế sô pha… còn có đồ lót cô chưa kịp dọn!
Bên tai vang lên âm thanh dịu dàng, từ tính của anh, giống như anh đang ghé sát vào tai cô mà thì thầm.
________________

Bình luận

Để lại bình luận