Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cơn Thịnh Nộ Ngọt Ngào
Kỷ Thừa chỉ cong khóe miệng, không đáp, nhưng hành động của anh đã trả lời tất cả. Anh đi về phía bếp: “Cơm chiều hôm nay, cứ để tôi.”
“Tuyệt vời!” Lý Cẩm hớn hở, dụ dỗ thêm mấy giáo viên khác hùa theo.
Tưởng Hân chơi với bọn trẻ khá lâu. Đến khi trời nhá nhem tối, có người đến gõ cửa phòng học.
“Cô Tưởng, đến giờ ăn cơm rồi.”
Cô giật mình, mùa này trời tối nhanh thật. Cô chào bọn trẻ rồi đi về phía nhà bếp.
Vừa tháo khẩu trang ra, một mùi thơm nồng nàn đã xộc thẳng vào mũi. Thịt heo xào ớt chuông, màu sắc bắt mắt, được bày biện gọn gàng trên bàn. Tưởng Hân lấy một bát cơm, gắp ngay một miếng thịt cho vào miệng.
“Cô Tưởng, thấy sao? Ngon không?” Cô giáo Lục đi tới, cười tủm tỉm hỏi.
Cơm mềm dẻo, có vị ngọt thanh. Thịt xào đậm đà, vừa miệng một cách hoàn hảo. Tưởng Hân vội vàng gật đầu: “Ngon lắm! Mọi người làm ạ?”
Cô Lục nhướng mày, hất cằm về phía sau lưng cô: “Vị kia nhà cô làm đó.”
Tưởng Hân còn chưa kịp quay lại, một hơi ấm đã phả vào gáy. Kỷ Thừa đột ngột cúi xuống, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc của anh.
“Ngon không?”
Giọng nói từ tính của anh vang lên ngay bên tai, khiến Tưởng Hân thiếu chút nữa làm rơi cả bát cơm. Cô quên mất cả việc mình đang giận anh.
“Ăn… ăn rất ngon…”
“Ăn ngon là được.” Anh cười, giọng nói mang theo ý cưng chiều rõ rệt. “Anh thấy em thích ăn ngọt, nên lúc nấu cơm có cho thêm chút đường.”
Một giáo viên nam bên cạnh nghe thấy liền cười ồ lên: “Giáo sư Kỷ khiêm tốn quá! Chẳng phải anh cố ý học nấu ăn vì cô Tưởng sao? Trên đường đi chúng tôi đều thấy cả rồi! Anh cõng cô ấy suốt cả chặng đường còn gì!”
Lý Cẩm vừa từ bếp chui ra, nghe vậy liền chêm vào: “Cái gì? Hai người là người yêu thật à?”
“Không phải…” Tưởng Hân đỏ mặt, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Kỷ Thừa còn nhanh hơn. Anh vòng tay qua, ôm chặt lấy eo cô, kéo cô đi về phía trước, quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người cứ ăn tự nhiên, để lại cho tôi một bát là được.”
“Ủa, định ăn cơm rồi đi dạo à?” Lý Cẩm trêu, “Nhớ về sớm để bàn giáo án đó nhé!”
“Không… Không phải mà!” Tưởng Hân sốt ruột, cố gắng giải thích, nhưng cô gần như bị Kỷ Thừa ôm nhấc đi, chân suýt nữa thì treo lơ lửng trên không.
Anh kéo cô vào một góc khuất sau dãy nhà kho, nơi ánh đèn không chiếu tới. Anh ép cô vào vách tường, hơi thở nặng nề.
“Hân Hân,” anh gằn giọng, “Anh thật sự chịu hết nổi rồi. Tha lỗi cho anh.”
Tưởng Hân hoảng sợ, vùi mặt vào ngực anh khóc nức nở, cố gắng giãy giụa: “Anh buông tôi ra! Buông ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Hu hu!”
“Em không thể không để ý đến anh!”
Một tay anh giữ chặt vai cô, tay còn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh xuống dưới. Bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô bị ép chặt, áp thẳng lên vật cứng rắn đang căng phồng qua lớp quần tây của anh.
Tưởng Hân mở to đôi mắt đẫm nước, toàn thân cứng đờ vì sốc. Sức nóng và sự thô bạo của thứ đó khiến cô run rẩy.
“Không… Đồ biến thái! Tôi không muốn sờ! Không muốn!”
Cô dùng hết sức giãy giụa, nhưng sức mạnh của anh quá lớn. Cảm thấy tủi nhục và sợ hãi tột độ, cô nức nở cầu xin: “Tôi sai rồi… huhu… thực sự sai rồi! Tôi tha thứ cho anh! Buông tôi ra… để tôi đi, được không? Tôi không muốn sờ vào nó đâu!”
Tay anh dừng lại, nhưng vẫn không buông tha bàn tay cô. “Tha thứ cho anh, đúng không?”
Tưởng Hân vội vàng gật đầu, định rút tay về.
Anh càng siết chặt hơn. “Sẽ để ý đến anh, đúng không?”
“Sẽ!”
“Sẽ ở bên cạnh anh, đúng không?”
Cô nghiến răng, nước mắt lưng tròng, lại gật đầu một lần nữa.
Anh cúi sát mặt cô, gần đến mức chóp mũi họ gần như chạm vào nhau. Anh cười khẽ, một nụ cười đầy nguy hiểm.
“Vậy… em sẽ kết hôn với anh, thì sao?”
Cô trợn tròn mắt. “Anh nói bậy bạ gì đó! Cút đi, cút đi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”
Anh bật cười, cuối cùng cũng buông tay cô ra, lùi lại một bước. “Chỉ cần em tha thứ cho anh. Lần sau, không được nói không cần anh nữa, nghe rõ chưa?”
Tưởng Hân cảm thấy mình vừa bị uy hiếp một cách trắng trợn. Cô ôm lấy cổ tay mình, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, không biết anh còn định làm ra hành động nguy hiểm nào nữa.

Bình luận

Để lại bình luận