Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Con Mèo Hoang Nhỏ
Buổi tối, cả nhóm quây quần bên đống lửa lớn trước cửa bếp để thảo luận về kế hoạch giảng dạy. Tưởng Hân cố tình tìm cô Lục và cô Quất, chen vào ngồi giữa hai người họ, tạo khoảng cách xa nhất có thể với Kỷ Thừa.
Ngọn lửa bập bùng, chiếu ánh sáng cam ấm áp lên gương mặt mọi người. Kỷ Thừa ngồi trên một tảng đá đối diện, ánh mắt không hề rời khỏi bóng dáng nhỏ bé đang cố tình lảng tránh anh. Anh gần như không nghe thấy cuộc thảo luận đang diễn ra.
“Giáo sư Kỷ! Anh có nghe hiểu không vậy?” Lý Cẩm hét to, giọng đầy ý trêu chọc. “Tâm tư tập trung ‘cao độ’ như vậy chắc nghe không hiểu đâu! Tôi nói lại nhé, lịch giảng dạy dán trên cửa, chúng ta có ba phòng học, mọi người thay phiên nhau. Giáo viên đông nên có thể kèm riêng từng em, được không?”
Vài người phụ họa: “Không thành vấn đề!”
Lý Cẩm nhìn Tưởng Hân: “Cô Tưởng là trường hợp đặc biệt. Chúng tôi không hiểu ngôn ngữ ký hiệu. Phiền cô phụ trách giải thích cho những đứa trẻ không biết nói nhé. Gặp vấn đề gì cứ nói, chúng ta cùng giải quyết.”
Tưởng Hân gật đầu, ý chí quyết tâm của cô sáng bừng dưới ngọn lửa.
Cuộc họp tan, Tưởng Hân vội vã xách vali đi theo các giáo viên nữ về ký túc xá. Vừa bước đến cửa, cổ tay cô đã bị Kỷ Thừa nắm lấy.
Cô giật mình quay lại. Anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng của anh làm tai cô đỏ bừng.
“Ngủ ngon, Hân Hân!”
Một câu nói đơn giản nhưng khiến cả người cô nóng ran.
Vào trong phòng, Tưởng Hân vừa dọn đồ, lấy túi chườm nóng ra thì các giáo viên khác đã xúm lại, xôn xao bàn tán.
“Cô Tưởng, cô với giáo sư Kỷ gặp nhau như thế nào thế? Hai người hẹn hò bao lâu rồi? Nhìn tình cảm quá, khi nào thì kết hôn?”
“Tôi… chúng tôi không có quan hệ gì…”
“Thật sao?” Cô Lục vẻ mặt đầy không tin. “Chưa hẹn hò? Hay là đang trong thời kỳ tìm hiểu nhau? Hay… đã kết hôn rồi?”
Tưởng Hân xấu hổ cười: “Không có kết hôn, cũng không có tìm hiểu. Chúng tôi chỉ là… bạn bè thôi.”
Cô Quất cười lớn, vỗ tay: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi! Cô Lục đừng lo, bọn họ sớm muộn gì cũng kết hôn thôi.”
“Không, không phải…”
“Hai người mà không ở bên nhau,” Cô Quất giơ tay thề thốt, “Tôi liền phát trực tiếp ăn phân!”
Tưởng Hân hoảng hốt: “Chị Quất, đừng như vậy! Chúng tôi thật sự không có khả năng…”
“Ai da, cô Tưởng đừng nói lời trái với lương tâm thế.” Cô Quất véo má cô. “Cô thực sự thích giáo sư Kỷ, đúng không? Tôi nhìn ánh mắt của cô là biết ngay.”
________________

Lý Cẩm đang đổ nước từ thùng nhỏ vào một cái lu lớn. Anh vừa đặt thùng xuống thì thấy Kỷ Thừa và một giáo viên nam khác cũng xách nước đi ra.
“Giáo sư Kỷ, chân anh có sao không?”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức chú ý đến mấy vết cào màu đỏ rất bắt mắt trên làn da trắng của Kỷ Thừa. “Ủa, mặt anh bị sao thế?”
Kỷ Thừa đưa tay sờ lên má, bật cười: “Không sao. Vừa bị một con mèo hoang nhỏ cào một cái.”
Tưởng Hân đứng cách đó không xa, vừa nghe thấy, cô liền cúi gằm mặt xuống đất, giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào cổ áo khoác bông. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong đầu.
Anh mới là mèo hoang nhỏ! Cả gia đình anh đều là mèo hoang nhỏ!!!
“Cô Tưởng…” Lý Cẩm chưa kịp gọi xong, đã thấy cô chạy tới chậu nước lạnh trước mặt, ngồi xổm xuống, dùng sức rửa tay thật mạnh, như thể muốn cọ rửa thứ gì đó dơ bẩn.
Lý Cẩm lo lắng: “Cô Tưởng, nước lạnh lắm đó! Tôi nhớ tay cô hay bị nứt da vào mùa này, nên dùng nước nóng rửa thì hơn.”
Kỷ Thừa nghe vậy, lập tức đặt thùng nước xuống. Anh chạy đến, nắm lấy bàn tay đang đỏ ửng vì lạnh của cô, kéo cô đứng dậy, dùng hai tay mình ủ ấm cho cô.
Tưởng Hân cúi đầu bật khóc. Cô cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng lại không thể giận được nữa.

Bình luận

Để lại bình luận