Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Món Quà Biến Chất
(Tiếp tục hồi tưởng)
“Phát huy hoàn mỹ.”
Kỷ Thừa cúi đầu, ôm Tưởng Hân vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào từ mái tóc cô, rồi dịu dàng hôn lên trán cô.
“Hân Hân, anh vất vả lắm mới thi xong. Tối nay đi cùng anh đến một chỗ được không? Xem như là… phần thưởng em dành cho anh.”
Cô ngẩng đầu, mắt long lanh: “Đi đâu? Sẽ về khuya lắm sao? Tối nay mẹ em có thể đi công tác, em phải về nói với mẹ đã.”
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cười: “Sẽ không về muộn đâu. Không nói với dì cũng không sao, anh sẽ đưa em về.”
Cô ngây thơ tin lời anh nói, không hề biết mình đã rơi vào cái bẫy mà anh giăng sẵn.
Buổi tối, lớp anh tổ chức tiệc chia tay ở một quán KTV ồn ào. Mọi người gọi rất nhiều rượu, nhưng không ai dám cho Tưởng Hân uống. Nào ngờ, Kỷ Thừa lại cầm một ly rượu mạnh đưa cho cô.
“Uống thử một chút đi, sẽ không say đâu.”
Cô cầm ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ. Vị rượu cay nồng xộc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, cái miệng nhỏ chu ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Không ngon!”
Anh bật cười: “Vậy thì không uống nữa.”
Nhưng chỉ một ngụm đó cũng đủ khiến cô choáng váng. Hai má cô dần ửng đỏ, cô dựa vào người anh, mơ màng nhìn ánh đèn màu lập lòe trong phòng hát.
Kỷ Thừa ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, bế cô lên, nói với mọi người: “Chúng tôi về trước đây, mọi người cứ tiếp tục chơi.”
Sau khi họ rời đi, một nam sinh cầm chai rượu mà Kỷ Thừa vừa rót lên xem: “Tôi không nhầm chứ? Cậu ta vừa đưa chai rượu mạnh này cho bạn gái nhỏ của mình?”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ai da, lo nhiều làm gì! Không chừng cậu ta đã sớm muốn làm như vậy rồi. Đừng nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn, con người bên trong giấu mình kỹ thật đấy!”
Tưởng Hân nằm trong vòng tay anh thiếp đi. Đột nhiên, cô cảm thấy mình bị đặt lên một chiếc giường xa lạ. Cô mơ màng mở mắt ra, khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ.
“Ưm… đây là nơi nào?”
Kỷ Thừa vén mấy sợi tóc ra sau tai cô, đôi mắt anh tối lại, sâu thẳm: “Khách sạn.”
“Tại sao… lại ở khách sạn?”
“Bởi vì,” anh cúi xuống, giọng khàn đặc, “Anh cần món quà của em.”
Cô ngây ngô cười, vẫn còn men rượu, vòng tay ôm cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh. “Quà… là cái này sao?”
Anh bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Một tay anh từ từ cởi quần áo cô, cẩn thận và có trật tự, như thể đang mở một món quà quý giá thật sự.
“Tưởng Hân, em là của anh!” Giọng anh mơ hồ vang lên.
Cô vẫn ngây ngốc gật đầu: “Ừm! Anh cũng là của em!”
“Anh luôn luôn là của em!”
Làn da mịn màng, tinh tế của cô hiện ra trước mắt. Ngón tay mảnh khảnh của anh vuốt ve từ trên cổ, dần rơi xuống ngực cô, bắt đầu trêu chọc, khiến cô cười khanh khách vì nhột.
“Không cần… rất ngứa… mau tránh ra!”
Tưởng Hân lúc này mới nhận ra quần áo mình bị cởi. Cô bắt đầu giãy giụa: “Tại sao anh lại cởi quần áo của em? Em muốn mặc quần áo, đừng cởi!”
Kỷ Thừa không cho cô cơ hội. Anh kéo mạnh chiếc áo lót của cô xuống. Hai bầu ngực nhỏ xinh như hai cái bánh bao sữa nảy ra, đầu vú hồng hào lộ rõ trong không khí. Anh vừa nhìn thấy, phần bụng dưới lập tức căng cứng.
Tưởng Hân đột nhiên tỉnh táo. Cô vội lấy tay che ngực, chân đạp mạnh vào người anh: “A… anh làm cái gì vậy! Tránh ra, tránh ra! Không được cởi quần áo của em!”
“Hân Hân, anh muốn em là của anh! Mãi mãi thuộc về anh!”
Anh như mất hết lý trí. Một tay anh nắm chặt hai cổ tay cô, giơ cao qua đầu, ghim chặt xuống nệm. Tay còn lại cởi cúc quần của mình, kéo khóa xuống, rồi ngồi đè lên người cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã kéo tay cô xuống, ép cô chạm vào cự vật nóng rẫy, căng cứng của anh.
“Anh làm sao thế? Em không muốn! Không muốn! Anh mau buông ra!”
Kỷ Thừa không nghe. Anh bắt lấy mép quần lót của cô, kéo tuột xuống. Bên dưới đám lông tơ lưa thưa là cánh hoa màu hồng phấn sạch sẽ, một nơi chốn chưa từng có ai chiếm đoạt.
Tưởng Hân hét lên. Cô dùng cả tay và chân, giãy giụa trong tuyệt vọng. Cuối cùng, cô cũng nhận ra nguy hiểm thực sự đang ập đến.
(Hết hồi tưởng)

Bình luận (0)

Để lại bình luận