Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ghen
Kể từ hôm đó, Kỷ Thừa chính thức trở thành kẻ thù của đám trẻ không biết nói. Anh ta không thèm so đo, nhưng mỗi lần thấy Tưởng Hân nắm tay hay kiên nhẫn dạy dỗ chúng, anh ta lại cảm thấy gai mắt. Lũ trẻ cũng cảm thấy thầy Kỷ thật đáng sợ, không hề dịu dàng như cô Tưởng hay thầy Lý.
Ngày hôm sau, không phải lên lớp, Lý Cầm tổ chức cho cả nhóm giáo viên và học sinh đi leo núi. Thời tiết hôm nay đẹp lạ thường.
Tưởng Hân vui vẻ đi ở cuối đoàn, tay dắt hai cô bé nhỏ. Kỷ Thừa, với đôi chân dài, buộc phải đi đầu cùng Lý Cầm để dẫn đường, lòng không khỏi bực bội. Anh liên tục ngoái lại nhìn, chỉ muốn quay lại kéo cô đi bên cạnh mình.
Con đường mòn lên núi khá dễ đi. Lý Cầm vừa đi vừa bắt chuyện với anh:
“Trưởng thôn có kể tôi nghe, có một nhà hảo tâm tài trợ cho bọn trẻ ở đây suốt ba năm nay rồi. Mỗi năm đều gửi một số tiền rất lớn để xây trường, mua quần áo sách vở.”
Kỷ Thừa lơ đãng hỏi: “Kéo dài ba năm sao? Có biết là ai không?”
Lý Cầm gãi cằm: “Nghe nói là một họa sĩ nổi tiếng, họ Hà. Ông ta đoạt giải thưởng lớn nhờ vẽ một cô gái rất đẹp. Nghe đồn cô gái đó chính là vợ ông ta. Giờ cả hai vợ chồng đều sống ẩn dật, chỉ tập trung làm từ thiện.”
Kỷ Thừa nhướng mày, cái tên này có chút quen thuộc. “Anh miêu tả giống như một cựu sinh viên trường đại học của tôi. Cũng tốt nghiệp khoa Mỹ thuật ở Takisi, cũng là họa sĩ nổi tiếng, cũng họ Hà.”
“Ồ, thật sao? Chắc là cùng một người rồi!”
Họ đang nói chuyện thì một cậu nhóc phía sau níu áo Lý Cầm, làm nũng: “Thầy Lý ơi, chân em đau, không đi nổi nữa!”
Lý Cầm cười ha hả, cúi xuống bế cậu bé lên: “Nhóc con, có phải con trai không vậy? Mấy em gái còn đi được mà nhóc đã kêu rồi?”
Cậu bé cười toe toét, ôm cổ thầy: “Vì em muốn thầy Lý bế cơ! Em nhẹ hều đúng không thầy?”
“Ừ, nhẹ hều! Nhưng thầy chỉ bế mười phút thôi đấy, sau đó phải tự đi!”
Kỷ Thừa lại quay lại nhìn. Quả nhiên cả đoàn đã mệt, đi chậm lại, Tưởng Hân cũng đang thở dốc. Anh muốn dừng lại đợi cô, nhưng Lý Cầm đã nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Giáo sư Kỷ,” anh ta huých vai Kỷ Thừa, “Cô Tưởng đôi khi rất cứng đầu. Tôi khuyên anh đừng giúp cô ấy lúc này. Tự mình leo lên được đỉnh núi cũng là một loại thành tựu đấy.”
Kỷ Thừa im lặng. Anh biết cô không cứng đầu, cô chỉ hơi trẻ con, nhưng lại vô cùng kiên trì. Một khi đã muốn làm gì, cô sẽ cố gắng đến cùng. Đó là điều anh vừa yêu vừa ghét.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận