Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Mồi Lửa (Cảnh báo: Nội dung nhạy cảm)
Kỷ Thừa nói đưa cô về nhà, và anh ta giữ lời. Nhưng anh ta cũng nói hôm nay quá muộn, anh ta sẽ ở lại nhà cô một đêm. Tưởng Hân nghĩ anh ta đùa.
Nhưng đó là sự thật.
“Không được!” Tưởng Hân cố gắng chặn anh ta ở cửa căn hộ nhỏ của mình. “Đã muộn rồi, anh về đi!”
Kỷ Thừa, cao lớn lừng lững, dựa vào khung cửa, bày ra bộ mặt đáng thương. “Mười một giờ đêm rồi. Hân Hân nỡ lòng nào để anh đi một mình sao? Anh sợ tối lắm. Huống hồ,” anh ta chỉ vào cái chân vẫn còn băng bó, “Chân anh còn đau, lỡ gặp chuyện gì, chạy cũng không nhanh được.”
Tưởng Hân suýt nữa thì tin, nếu cô không nhớ lại cái cách anh ta nhảy lò cò trên núi. “Vết thương của anh… lành từ lâu rồi! Đừng lừa em! Không được là không được!”
“Vậy à…” Kỷ Thừa nhướng mày. “Thế thì không còn cách nào khác.”
Tưởng Hân còn chưa hiểu ý anh ta, chỉ thấy anh ta đột ngột lách người qua khe cửa. Cô hoảng hốt lùi lại, nhưng anh ta đã nhanh hơn, một tay vòng qua eo cô, nhấc bổng cô lên, tay kia vươn ra sau, đóng sầm cửa lại.
Tiếng khoá trái vang lên khô khốc.
“A! Thả em ra! Đi ra ngoài! Anh không thể ở lại đây!” Cô hoảng sợ, dùng tay đấm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Kỷ Thừa cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô.
“Ngoan nào, Hân Hân. Đêm còn dài.” Giọng anh ta khàn đi. “Anh đã tha cho em một tháng rồi. Lần này, tuyệt đối không bỏ qua cho em.”
Căn phòng nhỏ tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ. Hơi lạnh từ ngoài cửa quyện với hơi thở nóng rực của anh ta, tạo thành một cái bẫy ngột ngạt. Anh ta ném cô xuống chiếc giường phủ tấm vải xám. Tưởng Hân vừa bật dậy định chạy, Kỷ Thừa đã quỳ xuống, tóm lấy mắt cá chân mềm mại của cô.
“Đừng nhúc nhích, Hân Hân,” anh ta thì thầm, “Anh hứa sẽ dịu dàng, không làm em đau.”
Anh ta cởi áo khoác của mình, rồi quỳ giữa hai chân cô, đè cô xuống giường.
“Hân Hân muốn tắm rửa trước không?” Giọng nói từ tính của anh ta như một lời dụ dỗ ma quái.
“Không… không, anh đang nói gì vậy?”
“À, chắc là không muốn tắm.” Anh ta cười. “Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé.”
“Kỷ Thừa, từ từ… anh muốn làm gì?” Tưởng Hân giãy giụa, cố đẩy anh ta ra khi bàn tay anh ta bắt đầu cởi áo khoác của cô. “Em không muốn! Em không muốn!”
Anh ta nheo mắt cười: “Hân Hân đáng yêu thật. Không cần sợ, dù sao em cũng không thoát được đâu. Hãy hưởng thụ thật tốt, không được sao?”
Anh ta cởi quần áo cô một cách thành thạo, mặc cho cô chống cự. Tưởng Hân bị doạ đến phát khóc, cô nhận ra anh ta sẽ làm thật.
“Kỷ Thừa, em sợ! Đừng!”
“Đừng lo, lần này sẽ không làm em đau. Tin anh.”
Nhưng sức lực của cô quá chênh lệch. Khi lớp áo cuối cùng sắp bị cởi ra, Tưởng Hân tuyệt vọng hét lên: “Anh cút đi! Chúng ta không có quan hệ gì! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Hu hu…”
Giọng cười lạnh lẽo vang lên bên tai cô: “Anh tưởng chúng ta làm lành rồi chứ. Thì ra là chỉ mình anh nghĩ vậy.”
Làm lành? Khi nào?
Anh ta không đợi cô trả lời. Một tay anh ta kéo tuột chiếc quần lót của cô xuống, để lộ nơi mềm mại, non nớt. Tưởng Hân khóc oà lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay anh ta.
“Cút đi! Cút đi! Huhu…”
Đôi môi cô lập tức bị bịt kín. Nụ hôn của anh ta thô bạo, như muốn nghiền nát cô. Cùng lúc đó, những ngón tay lạnh lẽo của anh ta chậm rãi xâm nhập vào môi âm hộ của cô, chạm vào khe thịt phấn nộn, từng chút, từng chút chen vào.
“Ưm… a a.”
Cô lắc đầu giãy giụa, nước mắt chảy ra không ngừng. Ngón tay thon dài của anh ta khuấy đảo nơi mềm mại, tước đoạt mọi sự kháng cự của cô.
Anh ta ghé sát tai cô, giọng nói khàn đặc vì dục vọng: “Vẫn chật như vậy. Năm năm qua, có thằng nào khác chạm vào nơi này của em chưa, Hân Hân?”
Cô khóc nấc lên, không nghĩ ra được từ nào chửi rủa, chỉ có thể dùng chân đạp anh ta, mắng anh ta là “người xấu”.
Kỷ Thừa bật cười: “Hân Hân đáng yêu thật! Nhưng anh đang hỏi em mà?” Giọng anh ta đột nhiên trở nên hung dữ. Ngón tay đang thăm dò bỗng đâm mạnh vào hoa huyệt.
“A!” Tưởng Hân hét lên vì đau đớn. Cơn đau đến tận xương tuỷ khiến cô co rúm người lại. Anh ta thành công khơi dậy sự sợ hãi tột độ của cô, khiến cô không dám cử động nữa.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận