Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đe Dọa Trong Xe
Tưởng Hân sợ hãi im bặt. Anh ta luôn biết cách làm cô phải khuất phục.
Căn tin tầng hai có một nhà hàng nhỏ dành cho giảng viên, có cả phòng riêng. Anh ta gọi toàn những món cô thích ăn. Nhưng cô không tài nào nuốt nổi. Bởi vì, dưới gầm bàn, bàn tay to lớn của Kỷ Thừa đang đặt trên đùi cô, ngón tay cái miết nhẹ vào lớp da non bên trong, khiến cô run rẩy.
“Ăn đi.” Anh ta gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô. “Em gầy quá.”
“Ngày mai em có rảnh không?” Anh ta đột ngột hỏi.
“Mai… mai em phải lên lớp.”
“Trường của em ở đâu?”
“Hơi xa… ở tận ngoại thành, cạnh trại trẻ mồ côi.” Cô cố ý nhấn mạnh, hy vọng anh ta sẽ thấy phiền mà từ bỏ. “Em phải dậy rất sớm, về cũng muộn.”
“Vậy à?” Anh ta nhấp một ngụm trà, vẻ mặt đăm chiêu. “Xa như vậy em đi một mình, nhỡ có chuyện gì thì sao? Anh không an tâm.” Anh ta nhìn cô, mỉm cười. “Xem ra, anh phải dọn đến ở chung với Hân Hân rồi.”
Soảng!
Chiếc đũa trên tay Tưởng Hân rơi xuống bát. “Không! Không cần!” Cô hoảng hốt. “Em… em tự đi được! Có tàu điện ngầm đi thẳng đến đó! Anh không cần đưa đón!”
“Ồ?” Anh ta nheo mắt. “Em không muốn anh đưa đón, hay là không muốn ở chung với anh?”
Cả hai! Cô gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ biết cúi gằm, đỏ mặt vì tức giận và sợ hãi.
Anh ta vươn tay, nhéo cái mũi nhỏ của cô. “Đáng yêu thật. Sao trông tủi thân vậy? Lại đang nghĩ nói sai điều gì sợ bị anh phạt à?”
Anh ta biết rõ cô đang nghĩ gì! Tưởng Hân tức đến nỗi không muốn ăn nữa.
Buổi chiều anh ta còn có tiết, nên đành lái xe đưa cô về trước. Dừng xe trước khu nhà cô, Tưởng Hân vội vàng muốn mở cửa, nhưng Kỷ Thừa đã khoá chốt.
“Tối nay muốn ăn gì? Anh mua về nấu.”
Anh ta lại định tối nay qua chỗ cô!
Tưởng Hân quay mặt đi, vờ như không nghe thấy. Ngay lập tức, anh ta nắm lấy cằm cô, bắt cô quay lại. Một nụ hôn thô bạo ập xuống. Anh ta không hôn, mà là gặm cắn. Đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào khoang miệng cô, càn quét, hút hết không khí.
Tưởng Hân bị ép phải ngửa cổ ra, nước mắt ứa ra vì ngạt thở và đau đớn. Anh ta đang trừng phạt cô vì thái độ im lặng kháng cự.
Khi anh ta buông ra, đôi môi cô đã sưng đỏ, tê dại. Anh ta nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại vì cô chỉ biết nhắm mắt chịu đựng, không hề đáp trả.
“Mở cửa!” Cô khàn giọng.
Anh ta mở khoá. Tưởng Hân lập tức lao ra khỏi xe, chạy vào nhà mà không dám ngoảnh lại.
Kỷ Thừa nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Hân Hân, em tốt nhất nên học cách yêu anh đi. Đừng để anh tìm được bằng chứng em không yêu anh!”

Ngày hôm sau, Tưởng Hân mệt mỏi đến trường. Vừa bước vào cổng, một cô giáo đồng nghiệp đã chạy tới, kéo tay cô.
“Cô Tưởng, hôm qua ai đưa cô về thế? Xe sang nha! Mới nghỉ có mấy hôm mà đã có bạn trai rồi à?”
Tưởng Hân cười gượng, không biết phải giải thích thế nào.
“Ô kìa, cô Tưởng!” Một giọng nói nhão nhoét, đầy quái gở vang lên. Gã hiệu phó Phan Phú đang ưỡn cái bụng phệ đi tới, đôi mắt ti hí của gã quét một lượt từ đầu đến chân cô. “Mới mấy tháng không gặp, mà đã tìm được người yêu mới rồi à? Nhanh thật đấy!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận