Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Mùi hương của hiểm nguy
“Cô Tưởng, cô phải cẩn thận một chút.”
Thầy giáo trẻ tuổi cùng dạy khối tiểu học chặn Tưởng Hân lại ở cửa văn phòng, giọng nói cố tình hạ thấp. “Gã phó hiệu trưởng Phan Phú đó… không đàng hoàng đâu. Tôi nghe nói lão có tiền án không hay ho về mấy chuyện… bậy bạ với người trẻ tuổi. Cô lại dạy một mình một lớp, nên đề phòng.”
Tưởng Hân thấy lồng ngực mình thắt lại. Cô gật đầu cảm ơn, sự bất an bắt đầu len lỏi trong lòng.
Quả nhiên, nỗi lo của cô không thừa. Chiều hôm đó, khi cô vừa tan lớp, đang định nhanh chân ra cổng, một giọng nói nhão nhoét, béo ngậy đã vang lên từ phía sau.
“Cô Tưởng vội vàng về thế?”
Phan Phú ễnh ễnh cái bụng bia tiến lại, đôi mắt híp của lão dán chặt vào cần cổ trắng ngần của cô, nơi vẫn còn hằn vài vết hôn mờ mờ mà Kỷ Thừa cố tình để lại. Lão “à” lên một tiếng đầy ẩn ý.
“Xem ra kỳ nghỉ đông vừa rồi cô Tưởng vui vẻ quá nhỉ? ‘Bạn trai’ chu đáo gớm. Nhưng mà này,” lão ghé sát lại, mùi rượu bia phả vào mặt cô khiến Tưởng Hân phải nín thở lùi lại, “mấy thằng nhãi ranh lái xe xịn bây giờ toàn là đi thuê thôi. Chúng nó làm gì có tiền thật? Đàn ông phải như tôi, có sự nghiệp, có tiền tài.”
Lão trơ trẽn ngã giá: “Cô đi theo tôi. Mỗi tháng hai vạn, chưa kể túi xách, hàng hiệu. Cô muốn gì tôi cho đó. Tội gì phải đi với cái thằng ranh con chỉ được cái mã ngoài?”
Tưởng Hân run lên vì ghê tởm. “Ông… ông tránh ra! Đồ bệnh hoạn!”
Ngay lúc Phan Phú định vươn bàn tay múp míp của lão ra tóm lấy cô, thầy giáo trẻ ban nãy lại tình cờ xuất hiện. “Ô, phó hiệu trưởng! Nghe nói hiệu trưởng đang tìm ông đấy. Hình như có đoàn kiểm tra đột xuất.”
Phan Phú “chậc” một tiếng tiếc nuối, liếc Tưởng Hân bằng ánh mắt thèm thuồng xen lẫn bực bội rồi mới hậm hực bỏ đi.
Tưởng Hân thở phào, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ.
Những ngày sau đó, Kỷ Thừa đều đặn đến đón cô mỗi chiều. Anh luôn đến sớm, đứng tựa vào chiếc xe đen bóng, ánh mắt không rời khỏi cổng trường. Sự hiện diện của anh như một lá chắn vô hình, khiến Phan Phú không dám lảng vảng tới gần. Nhưng Tưởng Hân vẫn thấy lão đứng từ xa, nhìn chằm chằm về phía này.
Và Kỷ Thừa cũng thấy. Anh không nói gì, nhưng Tưởng Hân cảm nhận được không khí quanh anh lạnh đi vài độ. Ngón tay anh gõ gõ lên vô lăng, một nhịp điệu bình thản đến rợn người. Trong đầu anh lúc đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nếu gã béo đó dám chạm một ngón tay vào Hân Hân, anh sẽ bẻ gãy cả mười ngón của lão.
Thứ bảy, ngày diễn ra triển lãm tranh. Buổi sáng, Kỷ Thừa đưa cô đến trường như thường lệ, nhưng vừa đến nơi, điện thoại anh đã reo inh ỏi. Bên trường đại học gọi, nói thiếu nhân lực sắp xếp, bắt anh về ngay.
“Chết tiệt,” anh rủa thầm. Anh quay sang cô, sự bực bội trong mắt nhanh chóng được che giấu. “Hân Hân, em dạy xong cứ ở yên trong lớp, không được đi đâu lung tung. Mười một giờ anh sẽ vào tận nơi đón em.”
“Mười một giờ? Sao sớm vậy?” Tưởng Hân ngạc nhiên. “Em vẫn còn giờ mà.”
“Anh lo lắng.” Anh nói gọn lỏn, cúi xuống hôn chớp nhoáng lên môi cô, một nụ hôn mang tính chiếm hữu hơn là dịu dàng. “Nhớ đấy, ở yên trong lớp.”
Anh lái xe đi, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh gã đàn ông béo ú và ánh mắt dâm dục của lão. Anh muốn nghiền nát con mồi đang nhòm ngó vật sở hữu của mình.
Tại trường Đại học Takisi, không khí vô cùng bận rộn. Kỷ Thừa đang bực bội đóng nốt mấy cái đinh cho khung treo tranh thì giáo sư Kim hớt hải chạy tới.
“Giáo sư Kỷ! Tôi nhớ ra rồi! Cái gã phó hiệu trưởng ở trường cạnh trại trẻ mồ côi mà cậu hỏi!”
Kỷ Thừa dừng tay.
Giáo sư Kim giơ điện thoại lên, mặt mày nghiêm trọng. “Lão này tên Phan Phú, là nhà giàu mới nổi. Mấy năm trước ồn ào trên báo vì tội ấu dâm đấy! Nhưng không hiểu sao lão lách được, không đủ bằng chứng nên được thả ra. Trời ơi, bạn gái cậu… cô ấy đang dạy ở đó sao?”
Kỷ Thừa giật lấy cái điện thoại. Bức ảnh trên màn hình chính là gã đàn ông béo ú mà anh đã thấy mấy ngày nay.
Một cơn thịnh nộ lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh. Anh ném điện thoại lại cho giáo sư Kim, không nói một lời, lao ra ngoài như một mũi tên.
“Này, đi đâu đấy? Triển lãm sắp bắt đầu rồi!”
Anh đã không còn nghe thấy gì nữa. Vừa nổ máy xe, anh vừa run rẩy bấm gọi cho Tưởng Hân. Chuông reo ba hồi, cô bắt máy.
“Có chuyện gì thế?” Giọng cô trong trẻo vang lên.
Anh thở phào một hơi, rồi lập tức gằn giọng, ra lệnh: “Hân Hân! Nghe kỹ đây! Bất kể em đang làm gì, bỏ hết! Ra ngay cổng trường, đứng yên ở đó! Anh qua ngay!”
“Hả? Nhưng mới mười rưỡi, em vẫn còn đang…”
“Anh nói ra ngay!” Anh gầm lên, tiếng lốp xe rít ken két trên đường. “Trong phòng học, ngoài em và bọn trẻ còn ai khác không?”
Tưởng Hân giật mình vì giọng điệu của anh. Cô quay đầu nhìn quanh, chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi xếp gỗ. Cô lí nhí: “Không… chỉ có em…”
Nhưng rồi, một bóng đen to lớn lừng lững xuất hiện ngoài cửa sổ. Cái đầu trọc lốc của Phan Phú. Lão đang cười, nụ cười nhầy nhụa mỡ.
Trái tim Tưởng Hân như rơi thẳng xuống vực. Cô run rẩy, bật loa ngoài, ghì chặt điện thoại trên bàn.
“Kỷ Thừa… anh… anh mau lên! Mau tới đây!”
Phan Phú đẩy cửa, bước vào. Tiếng “cạch” của chốt cửa vang lên khô khốc.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận