Chương 37

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 37

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời hứa của kẻ bạo chúa
Kỷ Thừa tìm thấy cô trong đống chăn lộn xộn, khi anh vừa trở về từ siêu thị. Anh đã mua cho cô một hộp dâu tây thật lớn. Nhưng thứ anh thấy là một thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn, trần trụi, và run rẩy. Cô đã khóc đến lịm đi, cả người hằn lên những dấu vết tím bầm của cuộc hoan ái tàn bạo buổi sáng.
Anh đặt hộp dâu xuống bàn, tiếng động khiến Tưởng Hân giật nảy mình. Cô co rúm lại, theo phản xạ kéo chăn che kín người, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn.
“Hân Hân.” Anh bước tới, chìa khóa lách cách trong tay.
Anh cúi xuống, mở chiếc còng bạc ở cổ chân cô. Làn da non mềm của cô đã bị kim loại lạnh lẽo siết đến hằn đỏ, trầy xước. Anh nhíu mày, vươn tay định chạm vào, nhưng Tưởng Hân hét lên, dùng hết sức lực yếu ớt còn lại đẩy anh ra.
“Đừng đụng vào tôi! Đồ khốn! Cút đi!”
Cô vớ lấy cái gối, điên cuồng nện vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nước mắt cô lại trào ra, nóng hổi và uất hận. “Anh là đồ cầm thú! Đồ bạo chúa! Cút đi!”
Kỷ Thừa để mặc cô đánh. Anh bắt lấy cổ tay cô, ghì chặt. “Em bình tĩnh lại.”
“Bình tĩnh?” Cô cười gằn, tiếng cười vỡ vụn như thủy tinh. “Anh trói tôi lại, anh hãm hiếp tôi, rồi anh bảo tôi bình tĩnh?”
“Anh xin lỗi.” Giọng anh trầm xuống. “Nhưng là em chọc giận anh trước. Tại sao em không chịu kết hôn với anh?”
Câu hỏi đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Tưởng Hân. Cô sững sờ, rồi bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào, tuyệt vọng.
“Kết hôn?” Cô nhìn anh như nhìn một con quái vật. “Để làm gì? Để anh có thể danh chính ngôn thuận bạo hành tôi mỗi ngày sao? Để lúc tôi không muốn… không muốn làm tình, anh lại ép tôi, trói tôi lại như con súc vật?”
Cô hít một hơi, giọng đanh lại: “Để tôi vĩnh viễn không thể ly hôn, không thể trốn thoát khỏi anh? Kỷ Thừa, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức đó sao?”
Anh sững sờ. Anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nghĩ về anh như vậy. Anh nghĩ những gì anh làm là “yêu”, là “giữ”.
“Anh sẽ không đối xử với em như vậy…” Anh vô thức biện minh.
“Không ư?” Tưởng Hân chỉ vào cổ chân mình, vào những vết bầm tím trên người. “Vậy đây là gì? Anh đang làm chính xác những gì em nói đấy! Anh là một kẻ dối trá!”
Cô gào lên, khóc đến kiệt sức, lịm dần trong vòng tay anh. Kỷ Thừa ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, cảm giác tội lỗi và tức giận đan xen. Tội lỗi vì đã làm cô sợ hãi, nhưng tức giận vì cô vẫn không hiểu.
Anh bế cô vào lòng, vuốt ve mái tóc rối. “Hân Hân, anh hứa… sau khi kết hôn, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Nhưng rồi, anh nhặt sợi xích sắt dưới đất lên.
Tưởng Hân đang thút thít bỗng nín bặt. Cô hoảng hốt nhìn vật lạnh lẽo trong tay anh.
“Không… Đừng… Anh đã hứa…”
“Anh xin lỗi.” Anh cúi xuống, vòng kim loại lạnh lẽo lại siết lấy cổ chân cô. “Nhưng anh sợ em chạy trốn.”
“Đây là nhà em! Em chạy đi đâu được chứ?”
Ánh mắt Kỷ Thừa tối sầm lại. “Năm đó, em cũng nói em sẽ thi cùng trường với anh. Rồi em biến mất.”
“Đó… đó là có lý do!”
“Anh không quan tâm!” Anh kéo chăn đắp lên người cô, che đi thân thể trần trụi đang run rẩy. “Cho đến khi em chịu ngoan ngoãn làm vợ anh, em đừng nghĩ đến việc rời khỏi chiếc giường này.”
Anh đứng dậy, đi ra bếp, để lại Tưởng Hân một mình với tiếng lách cách vô vọng của sợi xích và nỗi tuyệt vọng đang nhấn chìm cô.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận