Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Huấn luyện nô lệ
Sợi xích đã được tháo ra, nhưng Tưởng Hân không hề cảm thấy tự do. Kỷ Thừa vẫn ở đó, và căn hộ này vẫn là nhà tù của cô.
Sau đêm bùng nổ đó, anh không còn trói cô nữa. Nhưng anh đã xin nghỉ phép dài hạn. Anh ở nhà với cô 24/24.
Sợi xích vật lý đã biến mất, thay vào đó là sợi xích tâm lý.
Anh chăm sóc cô như một con búp bê. Anh nấu ăn, anh giặt giũ, anh đọc sách cho cô nghe. Anh hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của cô. Cô không được phép ra ngoài, không được phép dùng điện thoại.
Thế giới của cô bị thu hẹp lại, chỉ còn vừa bằng vòng tay của Kỷ Thừa.
Cô bắt đầu phụ thuộc vào anh. Cô chờ anh, cô bám lấy anh. Anh là nguồn tiếp xúc duy nhất của cô với thế giới bên ngoài, dù chỉ là qua những câu chuyện anh kể. Cô bắt đầu sợ hãi sự im lặng khi anh không có ở đó.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, anh ôm cô ngồi trên sô pha xem TV. Bàn tay anh bắt đầu không an phận, luồn vào trong áo cô, mơn trớn làn da mịn màng.
“Hân Hân,” anh thì thầm, “em muốn làm gì?”
Cô rụt người lại. “Em không biết…”
“Ngoại trừ việc đi ra ngoài.” Anh nói thêm, nụ cười vẫn dịu dàng nhưng không cho phép chối từ.
Cô im lặng hồi lâu, rồi lí nhí: “Muốn… muốn anh ở cùng em.”
Kỷ Thừa mỉm cười thỏa mãn. Kế hoạch của anh đã thành công. Cô bắt đầu cần anh.
“Ngoan lắm.” Anh hôn lên trán cô. “Vậy… chúng ta làm chút chuyện trước khi đi ngủ nhé?” Bàn tay anh trượt xuống thấp hơn, luồn vào cạp quần ngủ của cô.
Tưởng Hân lập tức giật nảy, tóm lấy tay anh. “Không… em không muốn… Sẽ đau… Em không muốn làm tình…”
Kỷ Thừa thở hắt ra, vẻ mất kiên nhẫn. Anh kéo tay cô, đặt lên phần đũng quần đã căng phồng đến đáng sợ của mình.
“Nhưng anh thì muốn. Anh đang rất khó chịu.” Anh nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại. “Hay em muốn anh lại dùng vũ lực?”
Cô sợ hãi lắc đầu, nước mắt ứa ra.
Anh cười. “Vậy thì tốt. Chúng ta sẽ không làm tình.” Anh dịu dàng kéo cô quỳ xuống sàn, trước mặt anh. “Dùng cách khác giúp anh.”
“Cách… nào?” Cô ngây ngô hỏi.
Anh không nói. Anh chỉ kéo khóa quần xuống. Cự vật khổng lồ, thâm tím bật ra, đập nhẹ vào má cô. Tưởng Hân hoảng hốt lùi lại, nhưng anh đã giữ chặt gáy cô.
“Anh dạy em.” Giọng anh khàn đặc. “Dùng miệng của em. Ngoan nào, Hân Hân. Em không muốn bị đau, đúng không? Vậy thì làm anh thoải mái.”
Anh ép đầu cô cúi xuống. Tưởng Hân nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy dài. Cô run rẩy, mở miệng. Đó là sự sỉ nhục, là ghê tởm, nhưng nó vẫn tốt hơn cảm giác bị xé rách làm đôi.
Cô bắt đầu phục vụ anh một cách vụng về, nước mắt hòa lẫn với vị mặn chát. Kỷ Thừa ngửa đầu ra ghế, một tiếng rên rỉ thỏa mãn thoát ra từ cổ họng anh. Anh đang huấn luyện cô. Huấn luyện cô trở thành món đồ chơi tình dục tuyệt đối phục tùng của riêng anh.
________________

Bình luận

Để lại bình luận